"Vị lãnh đạo cũ của tôi là quân nhân từ trong biển máu, núi thây mà đi ra, không tin những thứ quái lực loạn thần này, nhưng lại sợ trên người đứa nhỏ thật sự có gì đó không ổn, nên vẫn luôn âm thầm tìm kiếm cao nhân, hy vọng có thể xem giúp cho cháu bé một lần."
Diệp Văn Chính từ chối: "Cháu gái nhà chúng tôi năm nay mới ba tuổi, chuyện này tôi thấy ông nên tìm người khác thì thích hợp hơn."
"Tôi cũng đã đề cập rồi, nhưng ông ấy nói gia đình kia không am hiểu mảng này, nói chỉ có nhà anh mới là thế gia huyền học chính thống."
Hôm qua trong cuộc họp, mọi người có nhắc đến tứ đại gia tộc huyền học, đầu tiên là Diệp gia thuộc Bích Phong sơn Huyền Môn, Diệp gia là một đại gia tộc đã truyền lưu được mấy trăm năm, chi chính quả thật ở Bích Phong sơn. Nói đến đây, vị tổ tiên được sắc phong quốc sư của Diệp gia kia, lại là người thuộc Cửu Tuế sơn.
Cửu Tuế sơn Diệp gia sống rất kín tiếng, trước kia khi gia tộc còn người tài giỏi đã sống ẩn dật, sau này gia tộc suy bại, càng không muốn lộ diện.
Cho nên mọi người nhắc tới tứ đại gia tộc huyền học, không ai nói đến Cửu Tuế sơn Diệp gia, mà chỉ nói đến Bích Phong sơn Diệp gia.
"Chuyện này mà ông ấy cũng nói với ông sao?"
u Thành Hải ngữ khí khẩn cầu: "Văn Chính, chúng ta đều là người quen cũ, tôi thật lòng nhờ anh giúp đỡ."
Diệp Văn Chính do dự: "Chuyện liên quan đến cháu gái, tôi không thể tự ý quyết định, phải hỏi qua tộc trưởng đã."
u Thành Hải vỗ vai anh: "Vậy phiền anh hỏi giúp tôi, tôi cho anh nghỉ hai ngày, anh trở về một chuyến cũng không dễ dàng gì, ở nhà hai ngày, đợi lúc trở về nói cho tôi biết tin tức."
u Thành Hải tận mắt chứng kiến cảnh đấu pháp, bây giờ ông ta đã thật sự hiểu rõ, huyền học là thứ phải xem ông trời có ban cho năng lực hay không.
Ông trời ban cho năng lực, giống như cháu gái nhà họ Diệp vậy, đứa bé ba tuổi đã có năng lực áp chế cả gia tộc đang trong thời kỳ hưng thịnh của tứ đại gia tộc.
u Thành Hải là người ngoài cuộc mà còn cảm thán như vậy, Lý Khang càng thêm cảm khái, nằm trên giường mãi mà không ngủ được, không thể không thừa nhận, Diệp gia quả nhiên là gia tộc từng có tổ tiên được sắc phong quốc sư, căn cơ thâm hậu.
Tuy nói Lý gia và Diệp gia đi hai con đường khác nhau, nhưng rốt cuộc đều thuộc Huyền môn, sau này thế hệ trẻ tuổi của hai nhà nên thường xuyên qua lại thì hơn.
Sáng hôm sau, u Thành Hải phải trở về, Lý Khang cũng lên xe cùng ông ta.
Diệp Bình Xuyên sáng sớm đã xuống núi, vừa vặn kịp tiễn bọn họ.
"Diệp tộc trưởng, chuyện hôm qua không tiện công khai, tôi chỉ có thể thay mặt toàn thể người dân trong huyện cảm ơn sự giúp đỡ của Diệp gia."
" u huyện trưởng khách khí rồi."
Lý Khang cười nói: "Chú Bình Xuyên , khi nào rảnh rỗi, cháu sẽ đưa vợ con đến chơi vài ngày."
"Cứ đến bất cứ lúc nào, nhà chúng tôi có rất nhiều trẻ con, đến lúc đó có thể chơi cùng nhau."
u Thành Hải tuy không hỏi ra miệng, nhưng trong lòng có chút thắc mắc, có phải trẻ con trong thôn Diệp gia hơi nhiều quá rồi không?
" u huyện trưởng không biết sao?"
u Thành Hải khó hiểu, ông ta nên biết cái gì?
Lý Khang nhìn Diệp Bình Xuyên, Diệp Bình Xuyên khoát tay: "Chuyện cũ rồi, không có gì là không thể nói."
Nghe vậy, u Thành Hải càng thêm tò mò.
Lý Khang đẩy u Thành Hải một cái: "Xe đến rồi, chúng ta đi trước, trên đường nói."
Diệp Bình Xuyên dẫn tộc nhân tiễn bọn họ ra khỏi thôn, nhìn theo chiếc xe rời đi.
Cửu Tuế sơn Diệp gia, bản chất là một gia tộc huyền học, cũng là gia tộc yêu nước, thương dân.
Trải qua nhiều cuộc chiến tranh, Diệp gia có không ít người ra chiến trường, nhưng số người có thể sống sót trở về chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Chồng mất, cuộc sống của những người phụ nữ góa bụa, con côi rất khó khăn, Diệp gia bèn đặt ra một quy củ, chỉ cần những người phụ nữ đó không tái giá, đều có thể mang theo con cái đến thôn Diệp gia sinh sống.
Nếu người mẹ tái giá, đứa trẻ cũng sẽ được gửi đến thôn Diệp gia, mọi người trong tộc sẽ cùng nhau nuôi dưỡng.
Hiện tại những người sống ở thôn Diệp gia, ngoài con cháu dòng chính của Diệp gia, thì phần lớn còn lại đều là con mồ côi chiến tranh.