Xuyên Đến Thập Niên 70: Ông Chồng Lưu Manh Lại Còn Giấu Nghề

Chương 2

Bây giờ chỉ còn lại một mình cô, lúc ấy cô mới mười bốn tuổi, cho dù ra ngoài làm thuê thì người ta cũng không cần.

Hon nữa Tô Tả Thu cũng không muốn ra ngoài làm lao động trẻ em sớm như vậy, cô muốn đi học.

Từ nhỏ cô đã hiểu, loại trẻ con không ai quan tâm như cô, chỉ có học hành mới có lối thoát.

Nhưng lúc đi người cha vô trách nhiệm chỉ để lại cho cô hai trăm tệ, số tiền này còn không đủ nộp học phí.

Cô ở trong nhà suy nghĩ mấy ngày, quyết định đến thành phố tìm cha mẹ.

Cô còn chưa thành niên, bọn họ nhất định phải quan tâm

Nhưng đến khi cô đến thành phố, cặp cha mẹ kia đá cô qua lại như quả bóng, lại không hề nhắc đến chuyện để cô ở lại.

Thấy cha mẹ vô tình như vậy, Tô Tả Thu hoàn toàn lạnh lòng, cũng không còn bận tâm đến mặt mũi gì nữa.

Trước hết là đi đến tổ dân phố nơi bọn họ sống, sau đó là đến cổng đơn vị làm việc của bọn họ khóc lóc.

Hai người bị cô dây dưa đến hết cách, dưới sự hòa giải của tổ dân phố cũng chỉ đồng ý cung cấp tiền học phí và tiền sinh hoạt.

Lại sợ cô ở thành phố sẽ làm ảnh hưởng đến gia đình hiện tại, còn yêu cầu cô phải về quê học.

Tô Tả Thu không có ý kiến, cô cũng không ở đây để người ta ghét.

Chỉ cần nộp học phí đúng hạn cho cô, cô học ở đâu cũng được.

Cứ như vậy cho đến đại học, ngoài mỗi học kỳ gửi tiền một cách không tình nguyện ra, trong mấy năm đó, cặp cha mẹ nhẫn tâm kia chưa từng trở về thăm cô.

Lúc lên đại học, cha mẹ muốn để cô vay tiền học tập.

Ban đầu Tô Tả Thu cũng có dự định như vậy, nhưng sau đó nghĩ lại, tại sao phải thế?

Cũng đâu phải cha mẹ cô không trả nổi, tại sao phải thêm gánh nặng cho quốc gia?

Thế là cô tiếp tục đòi tiền học phí và tiền sinh hoạt, không cho thì ăn vạ ở nhà bọn họ không chịu đi, có đôi khi còn đi đến tổ dân phố tìm người nói chuyện phiếm.

Bọn họ tai to mặt lớn còn không sợ mất mặt, một trẻ mồ côi không nơi nương tựa như cô có gì phải sợ?

Cô cũng không tin gì mà không vạch áo cho người xem lưng.

Nếu như không nói, làm sao người khác biết bản thân bọn họ sống vẻ vang đẹp mặt, vậy mà ngay cả con gái ruột cũng không quan tâm?

Dưới sự ăn vạ của cô, cha mẹ cặn bã chỉ đành thỏa hiệp, tiếp tục bất đắc dĩ cung cấp tiền cho cô học đại học.

Sau khi Tô Tả Thu tốt nghiệp đại học đã được một doanh nghiệp nổi tiếng tuyển dụng.

Sau khi biết, cha mẹ cô đều lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Không phải mừng thay cho cô, mà là cuối cùng cũng thoát khỏi mối phiền phức to lớn này rồi.

Tô Tả Thu cũng rất biết điều, từ đó về sau không còn đến cửa hai nhà nữa.

Mấy năm nay thậm chí còn không gặp mặt, lễ tết mua chút quà gửi cho bọn họ.

Thỉnh thoảng gọi điện thoại hỏi thăm một tiếng, cũng chỉ nói hai câu là cúp máy.

Nghĩ tới đây, cô muốn khóc lớn một trận.

Cũng không phải là luyến tiếc cha mẹ cặn bã, mà là đau lòng vì căn nhà mới vừa ở được mấy ngày.

Căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách của cô ở trung tâm thành phố, còn chưa ở được hai tháng đã xuyên không, cũng không biết căn nhà nhỏ đó sẽ thuộc về ai?

Nếu như xuyên đến một gia đình tốt thì cũng thôi, nhưng nguyên chủ của cơ thể này tuy trùng tên trùng họ với cô, nhưng sống còn thảm hơn cả cô.

Hơn nữa bản thân nguyên chủ cũng không có chí tiến thủ, tính cách mềm yếu nhát gan, lại có chút không thông minh cho lắm.

Chị gái ruột cướp bạn trai người thành phố của cô ấy, mẹ sợ cô ấy nói chuyện này ra làm hỏng danh tiếng của gia đình.

Thế là đổi tên chị gái vốn phải xuống nông thôn làm thanh niên tri thức thành tên cô.

Có lẽ là sợ cô chạy về làm ầm ĩ, còn đổi địa điểm nông thôn ở gần Hải thành ban đầu thành vùng đông bắc cách Hải thành mấy ngàn dặm.

Sau khi đến nông thôn, bởi vì có ngoại hình xinh đẹp mà nguyên chủ được một nam thanh niên trí thức có điều kiện tốt ở viện thanh niên trí thức coi trọng, còn tiến hành theo đuổi cô ấy cuồng nhiệt.

Lần này thì hay rồi, các nữ thanh niên trí thức khác vừa hâm mộ vừa ghen ghét, bèn gài bẫy để cô ấy lấy tên lưu manh Hàn Chấn Vũ trong thôn.