"Nhanh lên nhanh lên!"
"Ôi tiểu công tử ơi...."
"Đứng đực ra đấy làm gì, mau gọi đại phu đi!"
Dưới bầu trời quang đãng, tình hình trong Cố vương phủ rối ren hỗn loạn, vẻ mặt ai cũng hớt hải cuống cuồng, mặt hồ gần đó nổi đầy bọt nước. Thị vệ, nha hoàn, thậm chí cả các vυ' già đã ngoài ngũ tuần đều thi nhau nhảy xuống, tủm tủm như sủi cảo vào nồi, ai nấy đều hộc tốc lao đến chỗ tiểu công tử Cố Đường Hàm đang chới với trong nước.
Chỉ có mỗi Đường Hoa là hoảng loạn đứng ngay góc chếch, trong đôi mắt lay láy là nỗi sợ khó nén, đồng tử em co lại, gương mặt trắng bệch hệt như nền tuyết. Mồ hôi mướt mải nơi vầng trán chảy xuôi xuống hai bên tóc mai đen bóng, hàng mi dài dính bết vào nhau, ru rũ như không gánh nổi sức nặng.
Nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, lòng Đường Hoa không khỏi rét run
Người dưới nước nhanh chóng được vớt lên, nha hoàn và thị vệ đồng thời giữ chặt lấy Cố Đường Hàm, nửa lôi nửa xốc lên bờ.
Bấy giờ Cố Đường Hàm đã sặc nước, thằng bé rũ rượi giữa đám người, che miệng ho khan sặc sụa.
Đường Hoa bị đoàn người đẩy tít ra xa, em đứng chôn chân tại chỗ, mồ hôi túa ra từng đợt.
"Thế tử gia!"
Bỗng một tiếng gọi vọng đến từ đằng xa, Đường Hoa ngẩng nhìn sang ấy, trông thấy một thanh niên cao lớn lạnh lùng đang sải bước đi tới, phía sau là một đám người rồng rắn theo sau.
Đôi mắt sắc bén của thanh niên lạnh lùng quét qua, đảo sang Đường Hoa ở giữa đám người, đoạn cất lời: "Đưa Đường Hàm về viện đi, mau mời đại phu đến."
"Vâng!" Nhóm người vây quanh đồng thanh trả lời, mấy thị vệ vội vàng bế Đường Hàm đi.
Bấy giờ Cố Đường Dục mới chuyển tầm mắt sang nhìn Đường Hoa, song chỉ thoáng nhìn rồi lướt đi ngay: "Có chuyện gì?"
Đám người còn lại không dám thở mạnh, Đường Hoa nuốt khan, ngập ngừng nói với huynh trưởng: "Đường Hàm đẩy đệ, đệ vô thức tránh đi nên đệ ấy mất thăng bằng, rơi vào trong hồ ạ..."
Cố Đường Dục lại dời mắt về phía Đường Hoa: "Trở về tự hối lỗi đi."
"Vâng ạ." Đường Hoa cúi đầu, em thưa rất nhỏ, sau đó cùng hai nô bộc về viện của mình.
Đường Hàm rơi xuống nước cảm lạnh, Đường Hoa còn chưa kịp về đến viện thì đã nhận được lệnh phạt của Vương phi, một đám thị vệ ùa tới áp giải em đến hậu viện, bắt em khóa cửa tự ngẫm lại lỗi lầm và chép "Hiếu Đễ Kinh" một trăm lần.
Biến cố chớp nhoáng này khiến Đường Hoa kinh hãi, em chưa kịp hồi hồn đã bị nhốt vào thiên viện một ngày rưỡi, kể từ lúc ấy chẳng có ai đưa cơm đến cho em cả, trên bàn chỉ độc mỗi giấy bút, trên giường có quần áo đệm chăn, tuy có nước trà nhưng chẳng có lấy ngụm cơm canh nào.
Em nằm co ro trên giường, bụng như nổi trống, cảm giác đói cồn cào từ dạ dày chạy dọc ra khắp châu thân, như thể có ngàn vạn con kiến cắn xé ngũ tạng.
Đường Hoa cố nhổm dậy đi tới bệ cửa sổ, ngước mắt trông lên bờ tường cao vời vợi, ngắm bầu trời đằng xa.
Trời chiều đã ngả về Tây, ráng chiều đượm sắc, những đám mây màu cam rỡ ràng trải khắp Đông - Tây, tô điểm cho nền trời thiên thanh càng thêm mỹ lệ.
Cơn gió chiều thổi hương sen vào chóp mũi Đường Hoa.
Mùi hương này khiến em đói tợn, em tìm một chiếc áσ ɭóŧ sạch trong rương để thay, xong xuôi thì ngồi vào bàn, vừa chép kinh vừa chờ tôi tớ đưa cơm tới.
Nhưng em chép được kha khá mà chẳng thấy bóng ai.
Đường Hoa thầm than một tiếng, lại lê thân về giường, em thầm nhủ cố ngủ đi vậy, biết đâu ngủ dậy sẽ có cơm ăn, nhỡ mà không có nữa... chắc em phải lén trèo ra ngoài kiếm chút gì lót dạ.
Song có lẽ do ban ngày đã ngủ quá nhiều nên em trằn trọc mãi mà không vào giấc được, đương lúc nửa mê nửa tỉnh, Đường Hoa bỗng thấy trên tường lóe lên quầng sáng, hình như là tôi tớ đốt nến, ánh sáng leo lắt xuyên qua từ khẽ cửa.
Đường Hoa hơi tỉnh táo lại, em ôm bụng nhổm dậy, chẳng hiểu sao bỗng thấy nhẹ nhõm lạ thường.
Em thậm chí chẳng kịp đợi người bên ngoài bước vào, vừa đứng lên đã muốn tông cửa ra luôn. Em đói chết mất, bụng dạ đã chẳng cảm nhận được gì nữa, hai chân như muốn nhũn ra, cả người rệu rã như sắp lả đi.
Em khẽ cúi xuống sờ chân, bấy giờ mới nhận ra cả hai chân mình đều run lên bần bật, lảo đảo như lá vàng chao nghiêng trong gió.
Đường Hoa nở nụ cười tự giễu, vẫn cố tiến lên hai bước đẩy cánh cửa ra.
Em đói đến mụ đầu, chẳng hề cảm thấy có gì bất ổn.
Khi cánh cửa mở ra, phía bên kia không phải người hầu đến đưa cơm mà là một căn phòng trông rất kỳ lạ, giữa phòng là một người trẻ tuổi trông khá giống... hòa thượng vừa mới hoàn tục, tóc rất ngắn và mặc xiêm y đen, đang hí hoáy gì đó trên bàn, nghe thấy tiếng động, người đàn ông ngẩng đầu, gương mặt tuấn tú rất đỗi lạnh lùng, ánh mắt sắc bén như dao phóng thẳng sang đây.
Đường Hoa không khỏi rùng mình, ngón chân em co quắp, há miệng mà không nói nên lời.
*
Nguyễn Thời Giải ngước mắt, trông thấy một thiếu niên mặc áo xanh đột nhiên xuất hiện trước cửa phòng làm việc, lặng yên không động tĩnh như hồn ma thì vô thức nhíu mày.
Đường Hoa thấy rõ mặt anh thì luống cuống tay chân, em đảo mắt quanh quất, lắp bắp kêu lên: "Ngài, ngài..."
Nguyễn Thời Giải đứng dậy, thân hình anh cao lớn đĩnh bạt, vừa quan sát cậu trai vừa lạnh lùng cất tiếng: "Cậu là ai? Làm sao cậu vào được đây?"
Rõ ràng là Đường Hoa hơi quýnh, em giơ ngón tay thon nhỏ chỉ về đằng sau, ngắc ngứ đáp: "Ta... ta đẩy cửa vào mà..."
Không biết có phải do đói quá mụ đầu hay không, đáp xong em mới ngớ ra, vội lùi về sau mấy bước, trong đầu là ngổn ngang suy đoán. Người trước mắt nói giọng kinh thành rất chuẩn, thậm chí còn chuẩn hơn cả Đường Hoa.
Nguyên quán Đường Hoa ở phủ Hoài Thương, thuở bé em đã được mẫu thân dạy cho giọng chuẩn, nhưng khẩu âm miền Nam khó mà sửa được, thành thử giọng em nghe hết sức dịu dàng.
Nguyễn Thời Giải vừa nói dứt câu, đôi chân dài của anh đã sắp rảo đến trước mặt Đường Hoa.
Bấy giờ Đường Hoa mới biết mình đi nhầm phòng, em sợ hãi lùi về phía sau, ngay sau lưng em là cánh cửa gỗ, em dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh bằng cả hai tay, sau đó đóng cửa lại đánh “rầm” một tiếng.
*