Bạn Học Nhỏ

Chương 10.2

Vương Chu là cái người trước đó gọi “chị dâu” khi chơi bóng rổ ở sân vận động, trước kia học cùng trường cấp hai với Hà Tây, gặp mặt cũng chỉ có thể nói được vài câu, nghe Hà Tây hỏi thì cậu ta cười hì hì lắc đầu: “Tớ không biết nữa, anh Thẩm của tụi tớ bảo tớ đưa số điện thoại của cậu ấy cho cậu, bảo cậu gửi tin nhắn cho cậu ấy.”

Nói xong, Vương Chu lấy một tờ giấy ra, trên đó có viết một chuỗi số điện thoại.

Lúc này đã kết thúc tiết tự học buổi sáng, thỉnh thoảng sẽ có người đi qua, bọn họ đang đứng ở hành lang trước cửa khoa văn. Xuyên qua cánh cửa đang mở, Hà Tây có thể nhìn thấy các bạn đang ngồi học trong lớp, có rất nhiều bạn học tò mò nhìn ra ngoài này, có lẽ là đang suy đoán tại sao người khoa khoa học tự nhiên lại đến tìm Hà Tây.

Hà Tây mím môi nhận lấy tờ giấy kia, trong lòng hậm hừ nghĩ: Ai muốn gửi tin nhắn cho cậu? Tên khốn không giữ lời.

Hôm qua tớ chờ cậu cả một ngày!

“Này Hà Tây.” Vương Chu dựa người vào tường, đột nhiên “vô tình” hỏi một câu: “Hôm thứ bảy, lúc chơi bóng cậu cũng đến phải không?”

“Có đến.” Hà Tây không nghĩ nhiều, trong lời nói hình như còn có hơi khoe khoang: “Cậu quên rồi sao? Tớ còn ghi được một bàn đó.”

Vẻ mặt của Vương Chu lập tức trở nên đặc sắc, khóe miệng nhếch lên nhưng lại cố nén nó xuống, dáng vẻ muốn cười mà lại không dám cười, cuộn tay lại ho hai tiếng rồi mới gật đầu nói: “Nhớ chứ nhớ chứ, chặn được bóng của anh Thẩm chúng tớ luôn.”

Hà Tây luôn cảm thấy vẻ mặt này của Vương Chu giống như đang muốn buôn chuyện, nhưng cậu cũng không để ý nhiều, tiện tay nhét tờ giấy Vương Chu đưa cho mình vào túi, sau đó nói “Cảm ơn” với Vương Chu.

“Đều là người trong nhà, sao lại nói lời cảm ơn chứ?” Vương Chu đứng dựa vào tường không yên, lấm la lấm lét cười xấu xa với Hà Tây: “Chị dâu… Hà Tây, bạn học cũ, cho tớ hỏi xíu, cậu với anh Thẩm, hai người các cậu thật sự… À? Mau nói cho tớ biết đi!”

Hà Tây bị nụ cười của cậu ta làm cho rùng mình, câu nói “Cậu nói gì cơ” đến cuống họng còn chưa kịp nói ra thì cậu đã nghe thấy một giọng nói nghiêm khắc: “Hà Tây, tiết học sắp bắt đầu rồi, sao còn đứng ngoài này làm gì?”

Hà Tây lập tức đứng thẳng người, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của cô dạy văn.

Giáo viên dạy văn của bọn họ là một trong những người nghiêm khắc nhất trong trường, đồng thời cũng là phó hiệu trưởng, tính tình rất kém, bắt được một học sinh không tuân theo kỷ luật là có thể mắng đến hết một tiết, còn đặc biệt mời phụ huynh, vì vậy học sinh trong trường rất sợ bà.

“Em vào ngay thưa cô.” Hà Tây vừa nói vừa bước nhanh vào lớp.

Vương Chu cũng vội vàng rời đi.

Tiết của cô dạy văn luôn nhàm chán, Hà Tây ngồi thẳng lưng nhưng lại không chú ý lắm, tay kia cũng luôn không nhịn được mò vào trong túi.

Trong túi cậu có một tờ giấy, nó như bánh kẹo tràn đầy mê hoặc, khiến cậu đứng ngồi không yên. Cậu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được, lặng lẽ lấy tờ giấy ra, mở ra đọc.

Khi nhìn thấy một dãy số dài đó, Hà Tây lật qua lật lại nhìn một lúc lâu, cuối cùng quyết định gửi một tin nhắn ngắn cho Thẩm Túc Bắc trước, hỏi khi nào anh trở về.

Mặc dù Thẩm Túc Bắc thất hứa nhưng Hà Tây cảm thấy mình cũng không thể giống như anh, cậu vẫn nên đặt đại cục làm trọng. Thế là Hà Tây khoan dung độ lượng soạn tin nhắn, kết quả là vừa soạn được một nửa thì xung quanh đột nhiên yên tĩnh, trước mặt thì tối đen. Hà Tây giật mình ngẩng đầu lên thì thấy cô dạy văn với vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm nghị đang đứng trước mặt mình.

Hà Tây: “!!!”

Mức độ sợ hãi này không thua kém gì nửa đêm mở mắt phát hiện nữ quỷ nằm bên cạnh, Hà Tây bị dọa đến sau lưng tê rần, ngay cả tóc cũng dựng thẳng lên, còn chưa kịp nói gì thì nữ quỷ, à không, cô dạy văn đã vung tay lên, “bốp” một tiếng đoạt lấy điện thoại trong tay của Hà Tây.

“Trong tiết của tôi mà còn dám chơi điện thoại!” Cô dạy văn cúi đầu xuống, phát hiện trên màn hình đang soạn tin nhắn.

“Cô ơi!” Hà Tây không muốn để cô văn nhìn thấy tin nhắn mình soạn, vô thức vươn tay muốn lấy lại.

Không ngờ không lấy được mà còn chọc giận cô dạy văn.

“Hà Tây, em thân là lớp trưởng, vậy mà còn dẫn đầu yêu đương!” Cô dạy văn đập bàn một cái, tức giận mắng: “Tôi quá thất vọng về em! Nói đi, cô gái này là ai?”

Hà Tây: “?”

Cô ơi, hình như có hiểu lầm ở đây!

“Cô ơi, em không có bạn gái, đây là bạn học trong trường chúng ta, là bạn của em…” Hà Tây vội vàng giải thích, hai đời cậu đều là chó độc thân, đâu ra bạn gái.

“Không có?” Cô văn chỉ vào màn hình điện thoại quát: “Vậy cái này là cái gì? Nhìn xem em viết cái gì, “Khi nào cậu trở về vậy? Buổi tối đến nhà tớ, tớ nấu cơm cho cậu ăn.”. Nhìn không ra nha Hà Tây, thì ra em lại là một chàng trai ấm áp như vậy! Nói, con bé này học lớp nào!”

Xung quanh truyền đến những trận xôn xao nhàn nhạt, mặt Hà Tây đỏ tới mang tai, tay cũng không biết đặt ở đâu, lúng túng giải thích: “Thưa cô, thật sự không phải.”

“Em cương với tôi đúng không?” Cô dạy văn cười lạnh, trực tiếp bấm vào số trên giao diện tin nhắn kia!

“Cô!” Cả mặt Hà Tây đỏ bừng, vừa ngại vừa giận, có chút tức giận nói: “Cô đây là xâm phạm quyền riêng tư của em!”

Cô dạy văn thấy thế thì cười lạnh một tiếng: “Trẻ con thì có riêng tư gì.” Sau đó trực tiếp mở loa ngoài.

Điện thoại "Tút tút" hai tiếng, kết nối trực tiếp.

Ngay khi điện thoại được kết nối, cô dạy văn lập tức quát lớn: “Em chính là bạn gái của Hà Tây phải không? Là học sinh lớp nào? Nói đi!”

Dường như người bên đầu kia của điện thoại cũng không ngờ sẽ có chuyện như này, có hơi dừng lại một chút, hai bên im lặng vài giây, cả lớp im phăng phắc, Hà Tây gần như có thể nghe được tiếng thở của cô dạy văn.

“Ai? Nói mau!” Cô dạy văn còn nói: “Đừng tưởng tôi không tìm được em! Dám yêu đương với lớp trưởng lớp này mà còn sợ bị phát hiện sao!”

Đột nhiên Hà Tây nghe thấy đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ, mơ hồ còn mang theo chút lười biếng khi mới ngủ dậy lúc sáng sớm.

Sau đó, Hà Tây nghe thấy giọng nói hơi khàn khàn, lại có phần trầm thấp từ đầu dây bên kia đáp lại: “Lớp 18, Thẩm Túc Bắc.”