Bạn học nhỏ này khác với những người anh từng gặp, nếu như nhất định phải tìm một từ để miêu tả thì… Giống như búp bê sứ, mỗi khi chạm vào đều phải cẩn thận lực tay.
Mà ở bên kia, búp bê sứ đặt bát đũa xuống, hài lòng thưởng thức chiếc bàn đầy đồ ăn mình làm.
Có một câu nói rất hay, muốn chinh phục được trái tim của một người đàn ông thì trước tiên phải chinh phục dạ dày của người đó.
Cậu nấu một bàn mỹ thực, không tin không chinh phục được Thẩm Túc Bắc!
“Tới ăn nào.” Hà Tây bưng bát đũa nói với Thẩm Túc Bắc, thấy anh không nhúc nhích, cậu tưởng anh ngại nên trực tiếp kéo qua… Đúng là một đứa nhỏ tuổi dậy thì mà, đều là dáng vẻ không được tự nhiên này.
Thẩm Túc Bắc mím môi ngồi xuống.
Hà Tây không ngừng gắp thức ăn cho Thẩm Túc Bắc, từ đùi gà đến chân gà, đều gắp hết những cái ngon nhất cho Thẩm Túc Bắc. Trước kia cậu từng là cảnh sát, tự cho là mình sống lại một đời thì cũng lớn hơn Thẩm Túc Bắc mấy tuổi, tự nhiên phải chăm sóc Thẩm Túc Bác giống như một “anh trai”.
Hà Tây không chỉ nhiệt tình mỗi lúc ăn cơm, sau khi ăn xong cậu còn ân cần mời Thẩm Túc Bắc ở lại cùng mình, trên gương mặt viết rõ bốn chữ lớn…. Đến! Ngủ! Cùng! Tớ!
Thẩm Túc Bắc cầm chén canh trong tay, híp mắt nhìn Hà Tây, dưới ánh đèn ấm áp trong phòng bếp, Hà Tây một mặt vô tội, dường như chỉ đang mời một người bạn học bình thường.
“Cho tôi ở qua đêm à?” Trong mắt Thẩm Túc Bắc như chứa gợn sóng lung linh, khi nhìn chằm chằm vào Hà Tây lại giống như đang nhìn vào một chú cừu non bị lột sạch, khóe miệng anh khẽ nhếch lên, nửa đùa nửa thật nói: “Cô nam quả nam, không ổn lắm đâu.”
Không biết vì lý do gì mà sau khi Thẩm Túc Bắc nói xong câu đó, Hà Tây lập tức cảm thấy bầu không khí xung quanh trở nên hơi kỳ lạ, trong đáy mắt của Thẩm Túc Bắc như đang rực cháy, khi đối mặt với ánh mắt đó, Hà tây có cảm giác như mình bị anh nhìn đến bốc cháy.
“Đều là con trai mà…” Hà Tây đè cảm giác khó hiểu xuống, thấp giọng nói: “Không phải sao?”
Thẩm Túc Bắc có hơi nhíu mày, giọng nói đột nhiên lạnh lùng hơn: “Không đọc trên diễn đàn à?”
“Diễn đàn gì? Diễn đàn trường sao?” Mặt Hà Tây mờ mịt.
Vừa rồi trên mặt của Thẩm Túc Bắc còn mang theo ý cười, nhưng lúc này nụ cười đó đã lạnh đi, anh nhíu mày nhìn chằm chằm Hà tây, như thể muốn xem xem có phải Hà Tây đang nói đùa không.
Hà Tây bị anh nhìn đến toàn thân không thoải mái, cậu luôn cảm thấy trong mắt của Thẩm Túc Bắc đầy ẩn ý, như thể câu trả lời này rất quan trọng, nhưng Hà Tây thật sự chưa đọc bất kỳ diễn đàn nào, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời anh sao.
Thật ra cũng không cần trả lời vì trên mặt cậu đã viết hai chữ “không đọc” rất rõ ràng.
Thẩm Túc Bắc bình tĩnh nhìn đồng hồ vài giây, sau đó dời tầm mắt ra khỏi mặt Hà Tây, mím môi buông đũa xuống: “Tôi ăn xong rồi.”
Sắc mặt và giọng nói của anh không có gì thay đổi, nhưng Hà Tây lại có thể cảm nhận được rõ ràng rằng anh đang không vui, rõ ràng vừa rồi còn cười với cậu mà bây giờ lại để đũa xuống, cả người giống như lập tức xa cách, không chỉ buông đũa mà anh còn đứng dậy: “Tôi đi trước.”
Hà Tây giật mình, mẹ ơi, chẳng phải chỉ là không đọc diễn đàn thôi sao? Cậu đã dành bao nhiêu tâm huyết để chuẩn bị nãy giờ mà.
“Lát nữa tớ, tớ sẽ xem.” Hà Tây lập tức đứng dậy theo, chặn đường Thẩm Túc Bắc: “Không, giờ tớ xem ngay!”
“Không cần, chỉ là một đống hỗn tạp, không đọc cũng tốt.” Khóe môi của Thẩm Túc Bắc nhẹ nhàng câu lên, mang theo ý cười nhưng cơ thể lại lần nữa bước đi: “Tôi còn có việc, đi trước.”
Người ta đã nói có chuyện, Hà Tây cũng không thể giữ anh lại, chỉ có thể trông mong tiễn người ta tới cửa, nhưng Thẩm Túc Bắc lại thản nhiên bước đi, ngay cả đầu cũng không quay lại.
Mục tiêu đã rời đi, trong lòng Hà Tây trống trãi, cậu cúi đầu, thất thần quay về nhà. Cậu đứng ở cửa một lúc lâu, đột nhiên lao vào trong phòng… Không phải là một cái diễn đàn thôi sao! Hôm nay cậu nhất định phải tìm hiểu xem trên đó viết cái gì!