Vô Hạn Ta Không Diễn

Chương 41

Bảo an đang đeo kính râm, nhưng Trần Vân lại cảm nhận được một ánh mắt thẳng lăng lăng nhìn vào mình, như thể đang xem xét con mồi...

"Xin lỗi, nhưng nhìn cô có vẻ không phải là cư dân của tiểu khu chúng tôi, đúng không?"

Trần Vân nheo mắt, giả bộ tức giận nói: "Như thế nào mới là cư dân nơi đây? Tôi đã sớm đăng ký bất động sản ở tiểu khu này, coi như thường trú rồi. Cũng không thể là phải có tên trên sổ đỏ thì mới được coi là cư dân chứ? Rốt cuộc các người muốn gì? Thủ tục giống nhau như vậy, chẳng lẽ còn muốn làm đến mấy lần?"

Trần Vân có thể nghe thấy nhịp tim của chính mình, nhưng cô vẫn nỗ lực làm ra thái độ đúng tình hợp lí.

Cô không biết mình có thể lừa được bảo an hay không, nhưng cô thực sự đã cố hết sức...

Bảo an nhìn cô chằm chằm hồi lâu, dường như không tìm được sơ hở nào nên đành bó tay.

Hắn cong cong khóe miệng, đưa cho Trần Vân một tờ giấy A4, "Thực xin lỗi, đã làm phiền cô rồi, gần đây tiểu khu có rất nhiều người ra vào, cho nên chúng tôi phải tăng cường kiểm soát. Đây là thông báo vừa được phát hành, để xây dựng một tiểu khu ấm áp, xin vui lòng tuân thủ các quy tắc."

Nói xong hắn cũng không làm khó Trần Vân nữa, xoay người rời đi.

Trần Vân vừa cúi đầu muốn thở phào nhẹ nhõm, liền giật mình, trên mặt đất toàn là vết chân đẫm máu, giống như người kia vừa mới bước ra từ biển máu.

Lúc này, trên cổ tay cô xuất hiện một chiếc vòng màu đen, đó là dấu hiệu cho thấy cô đã trở thành một người chơi.

Hóa ra, nếu Trần Vân không thể xử lý bảo an ở ngay cửa đầu tiên, thì trò chơi sẽ không chấp nhận thân phận người chơi của cô.

Khương Tiều lái xe trở về, cách tiểu khu số 1 Giang Loan gần 2 km.

Nhìn hai người ở băng ghế sau, Khương Tiều cảm thấy có chút khó giải quyết: Đã quen với phong cách chính trực, ngay thẳng của Văn Trình, hai người không biết xấu hổ này khiến cô trở tay không kịp.

Vạn Sự Thông và Tóc xoăn nhìn chằm chằm Khương Tiều, lên tiếng hỏi "Cô và tổ chức Thần Tạo có quan hệ gì?"

"Tổ chức Thần Tạo? Đó là tổ chức của hoa văn quỷ dị kia sao? Thành thật mà nói, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy tên của tổ chức này."

Nghe có vẻ không đáng tin lắm...

Vạn Sự Thông đương nhiên không tin, "Lần đầu tiên? Ha hả, cô có biết mình lộ quá nhiều sơ hở không? Không biết tổ chức Thần Tạo thì sao lại quan tâm đ ến phó bản Thanh Long thôn mà có mười năm nữa cô cũng không tiến vào được?"

Khương Tiều đang lái xe thuận lợi, đột nhiên lại dừng xe ở ven đường rồi quay đầu nhìn hai người, giọng điệu vẫn bình thản, "Ý của anh là, phó bản Thanh Long thôn có quan hệ với tổ chức Thần Tạo? "

Ánh mắt bình tĩnh, giọng điệu nhàn nhạt như nói chuyện phiếm, nhưng Vạn Sự Thông lại cảm nhận được áp lực, "Cô không biết? Vậy cô hỏi chuyện Thanh Long thôn làm gì?"

"Bởi vì bạn thân nhất của tôi - Văn Trình đang ở trong đó."

"Văn Đội là bạn của cô sao?!" Vẻ mặt hai người đều có chút kinh ngạc.

Nếu Khương Tiều không nói ra, thật sự rất khó để liên hệ hai người họ với nhau: Dù không tiếp xúc nhiều với Khương Tiều, nhưng họ cũng phát hiện tính cách của hai người quá khác biệt, căn bản không giống người một đường.

Người như vậy có thể làm bạn được sao?

Khương Tiều dứt khoát lấy bức ảnh chụp chung ra.

Trong ảnh, Văn Trình nở một nụ cười tươi rói, lợi dụng ưu thế về chiều cao của mình, một tay đặt lên đầu Khương Tiều. Còn Khương Tiều mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào ống kính.

Được rồi, sự ghép đôi này hơi kỳ quặc, nhưng bằng cách nào đó vẫn rất hài hòa.

Khương Tiều nhân tiện nhắc đến chuyện xảy ra với cô ở Biệt thự 4 và điểm đáng ngờ của Cố Minh Châu.

Vạn Sự Thông dùng thiên phú, nhìn thấy một loạt việc Khương Tiều đã làm, liền lấy làm lạ nói: "Thì ra người báo cáo tập đoàn Viễn Phương là cô, trâu bò thật, cô còn đoán được chuyện tổ chức sẽ theo dõi mình."