Vô Hạn Ta Không Diễn

Chương 21

Mắt kính bắt đầu suy đoán về Lý thái thái, "Cô ta không đơn giản như chúng ta nghĩ, đa phần người ta là vì quá đau khổ, quá tuyệt vọng, bị động dị hoá thành quái vật. Nhưng cô ta lại chủ động, thậm chí dẫn dắt để gia đình mình trở thành một phần của phó bản - nếu những người này đúng là gia đình của cô ta."

Từ Hoành Hiên cũng nhanh chóng chia sẻ manh mối mà cậu tìm được trong quá trình tìm kiếm vừa rồi.

Cậu đã không còn chút sức lực nào sau cuộc chiến vừa rồi, và cậu cũng không muốn trở thành người vô dụng nhất nhóm.

"Tôi thật sự không hiểu nhà bọn họ là thế nào, tại sao lại trở nên như vậy?" Từ Hoành Hiên bối rối gãi gãi đầu, “Còn có một phòng làm việc bị khóa, tôi nghi ngờ trong đó có thể có manh mối quan trọng. Hay là chúng ta thử thô bạo phá cửa đi xem sao?"

Tất cả những nơi khác đều có thể vào được, chỉ có phòng làm việc bị khóa, này không thể rõ ràng hơn.

“Tôi đi xem thử.” Khương Tiều chủ động dẫn đầu.

Cô bật đèn pin của điện thoại di động lên, ánh sáng phản chiếu một cách ảm đạm ở phía trước, nhưng có thể thấy rõ vết máu văng đầy trên mặt đất và trên tường, càng làm tăng thêm bầu không khí quỷ quyệt.

Ở nơi mà ánh sáng di động không thể chiếu tới, phảng phất như có một con quái vật sẵn sàng ăn tươi nuốt sống bất kì kẻ nào.

Nhưng tay của Khương Tiều vẫn rất vững vàng, ánh sáng cũng không hề run rẩy, bóng lưng bình tĩnh đó khiến người ta đặc biệt yên tâm.

Ngay khi Mắt kính và Từ Hoành Hiên nhịn không được dừng lại, Khương Tiều đã đẩy cửa phòng làm việc ra một cái.

Mắt kính và Từ Hoành Hiên sửng sốt: Đây mà là diễn viên sao? Đây là 007!

Mắt kính tương đối có chừng mực mà thu lại biểu cảm, còn Từ Hoành Hiên thì không kìm lòng được, "Nữ thần... đừng nói với em đây cũng là kĩ năng cần có để làm một diễn viên!"

Cậu đã sớm bổ não kịch bản "Đại lão thiên tài trong giới giải trí".

Dù Mắt kính không nói gì, nhưng hành động đẩy kính cho thấy anh ta cũng có thái độ giống Từ Hoành Hiên.

Khương Tiều thật sự cạn lời, các cậu có hiểu lầm gì về tôi phải không?

Cô chỉ mở khoá thôi mà cũng được phong là "thiên tài"?

“Không phải, đây thật sự không phải kỹ năng của một diễn viên.” Khương Tiều lắc lắc chìa khóa trong tay, “Đây là kỹ năng mà ai cũng có, chỉ cần lấy chìa khóa là có thể mở.”

"Cô lấy chìa khóa khi nào?!"

"Vừa rồi xuống nhà bếp xem qua liền tìm được chìa khoá trên người Lý Sâm, tôi nghĩ với địa vị của Lý thái thái trong cái nhà này thì không thể có phòng làm việc được. Nên tám chín phần phòng làm việc này thuộc về Lý Sâm, sau đó thử tìm trên thi thể ông ta một chút, quả nhiên đúng."

Khương Tiều không tìm được manh mối đáng giá nào từ Lý Sâm, nhưng trông chiếc chìa khóa này có vẻ hữu dụng, cô liền mang theo, không ngờ lại là manh mối.

Mắt kính và Từ Hoành Hiên đều thở phào, cũng không biết là đang thất vọng hay nhẹ nhõm.

Sự thật chứng minh, Khương Tiều cũng chỉ là một người bình thường, những thứ này đều là chuyện ai cũng làm được... mới là lạ!

Người bình thường có thể giữ bình tĩnh tuyệt đối ở một nơi như vậy rồi sắp xếp các manh mối lại với nhau hay sao? Nếu là những tân nhân khác, nhìn thấy thi thể kh ủng bố của Lý Sâm chắc còn bị dọa ngất xỉu ấy chứ!

Mắt kính trong lòng phức tạp nghĩ: Đầu óc bình tĩnh, khả năng phân tích logic siêu phàm... ở thế giới nơi mà chỗ nào cũng có nguy hiểm như này còn quan trọng hơn cả kỹ năng "cạy khóa mở cửa".

Khương Tiều không biết gì về tâm trạng phức tạp của bọn họ - mà cô cũng không có ý định thăm dò, chỉ nói: "Hai người còn đứng đấy làm gì? Mau tìm manh mối đi!"

Trên giá sách trong phòng làm việc là hàng đống tác phẩm kinh điển thuộc nhiều lĩnh vực khác nhau, nhưng Khương Tiều đi thẳng đến bàn làm việc mà không thèm nhìn.