Tiểu Sư Đệ Vạn Nhân Mê Chỉ Muốn Giữ Nam Đức

Chương 2

Trang Yến rũ mắt xuống, nhìn vết thương trên người Đào Khanh, ý cười nhạt đi, hắn nhẹ nhàng thở dài, bước tới nắm tay Đào Khanh, đẩy mái tóc đen ướt của y ra, nhẹ giọng hỏi: “Sao lại khiến bản thân nhếch nhác như vậy?”

Đào Khanh sợ đến mức lùi lại, nhưng càng lùi lại, Trang Yến càng tiến gần, cuối cùng ôm y vào lòng, thật chặt: "Đừng chạy nữa.”

"Yến ca ca," Đào Khanh cầu xin hắn, "Đừng gϊếŧ ta, làm ơn, ta không muốn chết.”

Người bảo Đào Khanh trốn đi là Trang Yến, người muốn gϊếŧ Đào Khanh cũng là Trang Yến.

Đào Khanh đã biết Trang Yến lâu như vậy, biết hắn có tính khí thất thường, thậm chí lúc phát điên còn được coi là tàn bạo, nhưng Đào Khanh không bao giờ nghĩ tới, rằng có một ngày nào đó Trang Yến sẽ gϊếŧ y.

Nhưng tại sao, y đắc tội Trang Yến ở chỗ nào, tại sao lại muốn gϊếŧ mình?

Đào Khanh không biết ý định gϊếŧ mình của Trang Yến đến từ đâu, rõ ràng họ vừa ngủ trên cùng một chiếc giường, y lăn vào vòng tay của Trang Yến làm nũng, liền nghe thấy Trang Yến nói. "Ta muốn gϊếŧ ngươi, Khanh Khanh ngươi chạy nhanh đi, trước khi ta không nhịn được mà ra tay, chỉ cần ngươi thoát khỏi quỷ thành, ta sẽ không đuổi theo ngươi nữa.”

Đào Khanh cho rằng hắn đang nói đùa, bất mãn cùng nịnh nọt nói: "Trò đùa này không buồn cười, ngươi——”

Một đạo ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, một sợi lông đen trên ngực Đào Khanh bị cắt đi, Trang Yến không hề lộ ra nụ cười, giọng nói bình tĩnh đến đáng sợ.

“Thế này, ngươi vẫn nghĩ ta đang nói đùa à?”

Thế là Đào Khanh chạy trốn.

Hắn trốn cả đêm nhưng vẫn vô ích, hiện tại vẫn rơi vào tay Trang Yến.

Những giọt nước cứ nhỏ giọt dọc theo mái hiên tối tăm.

Trước sự cầu xin của Đào Khanh, Trang Yến thờ ơ, ôm Đào Khanh ngồi dưới mái hiên, vuốt ve tấm lưng thon thả của y.

"Ngươi bị thương nhiều như vậy, không đau sao?" Hắn nói: "Ta thật sự không nên để ngươi chạy trốn, chỉ cần để cho ngươi chết trong lúc ngủ, ngươi sẽ không cảm thấy đau đớn nữa.”

Giọng điệu của hắn rất quan tâm, không khác gì bình thường, nhưng đầu ngón tay lại chạm vào giữa lông mày Đào Khanh, hắn luôn dùng thủ pháp này khi lấy nguyên thần của người khác.

"Ta không hiểu..." Đào Khanh rơi nước mắt, tuyệt vọng nhìn hắn, "Vì sao muốn gϊếŧ ta?”

Trang Yến mỉm cười, không nói một lời, rút nguyên thần ra khỏi cơ thể Đào Khanh.

Thân thể mềm mại rơi vào trong ngực Trang Yến, bị hắn giữ chặt.

Gϊếŧ chết Đào Khanh, rút nguyên thần của y vẫn chưa đủ. Trang Yến đặt nguyên thần trắng nhợt lên môi, hơi nâng cổ lên, nuốt chửng.

Nhưng không lâu sau, sắc mặt của Trang Yến thay đổi.

Hắn nhận ra thứ mình ăn không phải là thần hồn của Đào Khanh.

“Khanh Khanh?”

Trang Yến đột nhiên đứng dậy, thần thức của hắn ngay lập tức lan rộng khắp Linh Chiêu Quỷ Thành, nhưng lại không thể tìm thấy nguyên thần của Đào Khanh.

“Khanh Khanh!”

Trang Yến không thể giữ bình tĩnh, vẻ mặt hoảng hốt, thậm chí sợ hãi. Hắn bế xác Đào Khanh, điên cuồng chạy khắp quỷ thành: "Nguyên thần của ngươi sẽ bị phân tán. Đừng trốn tránh ta, ra ngoài ngay!”

Không thể tìm thấy, không có ở đâu cả.

Hắn làm mất Khanh Khanh của hắn rồi.

——

Vào lúc đó, nguyên thần thực sự của Đào Khanh đã trốn thoát khỏi quỷ thành. Hiện tại Đào Khanh thấy mình vô cùng may mắn, còn mang theo pháp bảo cứu mạng mà sư tôn ban cho, cho dù thân thể có bị tiêu hủy, nguyên thần của y vẫn có thể được pháp bảo đưa về Hợp Hoan Cung.

Trong pháp bảo, mọi thứ đều tối đen như mực. Đào Khanh giữ thần hồn bán trong suốt của mình, ngơ ngác nhìn bóng tối vô biên, không nhịn được đỏ cả mắt.

Đào Khanh cứ thế vô cớ chết đi, người gϊếŧ y còn là bạn thân nhất của y... Từ giờ trở đi, Đào Khanh sẽ không bao giờ gặp lại sư huynh sư tỷ yêu thương y nữa, cũng sẽ không bao giờ có thể báo đáp ơn dạy dỗ của sư tôn…

Nguyên thần yếu đuối không có linh lực, Đào Khanh càng nghĩ càng buồn bã, khóc rất lâu, ôm đầu gối, mê man mà ngủ.

Khi tỉnh dậy, Đào Khanh vẫn bị bao quanh bởi bóng tối quen thuộc, ngoại trừ một thứ khác biệt: một luồng ánh sáng rạng rỡ.

Đó có phải là... lối ra của pháp bảo không?

Đào Khanh dụi đôi mắt sưng tấy vì khóc, thận trọng bước tới, ánh sáng nhẹ nhàng bao bọc lấy y, khoảnh khắc đó, thần thức của y thông nhập rất nhiều thứ.

Đây thế mà là… thiên đạo?

Đào Khanh mở to mắt, kinh ngạc đến nỗi quên mất nỗi buồn. Ánh sáng này hóa ra chính là thiên đạo hư ảo trong truyền thuyết, điều khiến Đào Khanh càng ngạc nhiên hơn chính là thông tin chứa đựng trong thiên đạo, hóa ra thế giới của Đào Khanh chỉ là một cuốn tiểu thuyết.

Cuốn tiểu thuyết này có tên là "Ma Thánh", câu chuyện kể về cách nhân vật chính Bùi Chi Hoán đạt được trường sinh, phi thăng thành tiên.

Bùi Chi Hoán?

Đào Khanh sửng sốt trong giây lát. Tất nhiên là y đã nghe nói đến vị đại đệ tử của Tử Tiêu Phái này, hắn là đệ tử thân truyền của Vân Hà lão tổ, tiên thiên đạo thể, kim đan mười năm, được xưng là đạo môn đệ nhất thiên tài của Chúng Sinh Giới.

Với vô số hào quang được thêm vào, hắn thực sự xứng đáng với danh hiệu nhân vật chính.

Vậy... Bùi Chi Hoán, người mà Đào Khanh tán tỉnh đêm đó, thực sự là con cưng trong thế giới của bọn họ?

——Đúng vậy, Đào Khanh không chỉ nghe nói đến Bùi Chi Hoán, mà còn từng gặp qua hắn, cùng hắn thân mật tiếp xúc.

Khi đó, Bùi Chi Hoán vừa mới tu đạo, chỉ có tu vi căn bản, mà Đào Khanh dựa vào mình là tiền bối Kim Đan Kỳ, Bùi Chi Hoán lại bị trúng độc rắn không thể sử dụng linh lực. Đào Khanh liền lấy danh nghĩa thanh trừ nọc rắn, ôm Bùi Chi Hoán hôn trên giường hồi lâu…

Nhớ tới chàng trai trẻ tuổi trong sáng như thanh phong minh nguyệt kia, bị mình hôn đến thở hổn hển, không thể kiềm chế được bản thân, Đào Khanh theo bản năng cảm thấy hơi bối rối, sau đó toàn thân cứng đờ.

Chẳng lẽ... chẳng lẽ y bị Trang Yến gϊếŧ là bởi vì y coi thường con cưng, nên thiên đạo mới đem báo ứng đến cho y?

Đào Khanh sợ hãi một hồi. Y vẫn còn nhớ rõ ràng về đêm đó, bởi vì Bùi Chi Hoán rất tốt bụng, người như châu ngọc, phong thần tú dật, tiên tư dật mạo, y không thể kìm chế được, trêu ghẹo hơi quá.

Đào Khanh hôn lên môi Bùi Chi Hoán, lúc đầu Bùi Chi Hoán có vẻ thờ ơ, nhưng khi nụ hôn ngày càng sâu, hơi thở của hắn thay đổi, cau mày quay đầu tránh nụ hôn.

Nhìn thấy sự phản kháng của Bùi Chi Hoán, Đào Khanh càng vui vẻ hơn. Đào Khanh luôn ghét người tu tiên tỏ vẻ thanh cao, không phải coi thường người tu ma sao? Nhưng người đang hủy hoại ngươi bây giờ chính là một tên tu ma.