Sau khi hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đánh răng xong, Trầm Tư Vãn lần lượt chải lại mái tóc rối bù của chúng, nhìn chằm chằm vào phần mái khá dài của hai đứa trẻ rồi nói: “Lát nữa tiện đường đi cắt tóc luôn nhé.”
Đường Miên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ hắn tuy thích chơi đùa với bọn trẻ, nhưng lại rất chú trọng việc giáo dục nhận thức giới tính cho con, sẽ không làm những việc như để tóc dài cho hắn hay thường xuyên buộc tóc đuôi gà, bình thường cũng sẽ truyền cho hắn một số tư tưởng rằng con trai mạnh mẽ cần giúp đỡ con gái, nhiều nhất chỉ là thỏa mãn sở thích cá nhân trong lúc quay phim, cho hắn mặc váy nhỏ và đội tóc giả mà thôi.
Sau khi ngoan ngoãn dùng khăn riêng lau mặt, hai đứa nhỏ lại theo sau Trầm Tư Vãn xuống nhà ăn.
Bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn sàng, nhưng bảo mẫu đã cho vào bếp giữ ấm, dù sao bình thường Đường Miên và Phó Thời Chiêu đều dậy muộn, nếu không giữ ấm sẽ bị nguội, bây giờ vẫn là đầu xuân, nhiệt độ chưa tăng lại.
Ba và anh trai hắn đã ra ngoài, sáng nay không gặp được anh trai.
Bảo mẫu hẳn là đã ra vườn chăm sóc những cây hoa mà Trầm Tư Vãn trồng, không ở đây.
Lúc này trong phòng ăn không có ai cả.
Thấy hai đứa nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống, Trầm Tư Vãn lần lượt đeo cho chúng chiếc yếm màu vàng sữa quen thuộc rồi đi thẳng vào bếp để lấy đồ ăn sáng cho chúng.
Đường Miên nhìn sang bình sữa quen thuộc.
Bình sữa được đặt trong máy hâm sữa, máy hâm sữa có chức năng giữ ấm nên không được cho vào bếp.
Bên trong bình sữa lúc này đang chứa sữa, nhiệt độ vừa phải.
Lần này Đường Miên không tranh sữa của Phó Thời Chiêu nữa.
Dù sao hiện tại Phó Thời Chiêu quả thật quá gầy, cần bổ sung thêm dinh dưỡng.
Hắn tuy bẩm sinh kém một bên tai, nhưng từ nhỏ được nuông chiều nên khi lớn các mặt khác của cơ thể vẫn rất khỏe mạnh.
Mặc dù… Đường Miên vẫn hơi để ý đến chuyện Phó Thời Chiêu trưởng thành cao hơn mình.
Nhưng giữa sức khỏe của Phó Thời Chiêu và việc hơn thua chiều cao, Đường Miên vẫn nhượng bộ.
Ngày nhỏ Phó Thời Chiêu không được chăm sóc tốt, đến khi lớn lên sẽ không thể giúp hắn chạy việc vặt được nữa.
Nhượng bộ hiện tại của hắn cũng là vì tương lai xa hơn.
Đường Miên thầm tự thuyết phục mình, nhưng lại thấy một bàn tay nhỏ cầm bình sữa quen thuộc đưa đến trước mặt mình, giọng nói ngoan ngoãn nói: “Anh trai uống trước đi.”
Đường Miên không khỏi có phần ngạc nhiên.
Mặc dù hiện tại mọi người trong nhà họ Đường đều biết Phó Thời Chiêu “không thích” uống sữa, nhưng Đường Miên lại không có bất kỳ ấn tượng nào về chuyện này, dù sao kiếp trước lúc này hắn mới chỉ 3 tuổi, ký ức đã mờ nhạt đến mức không còn nhận ra.
Nếu hắn biết lúc này Phó Thời Chiêu “không thích” uống sữa, thì hôm qua hắn sẽ không thẳng tay giật lấy bình sữa của Phó Thời Chiêu rồi uống ừng ực hết sạch, hắn nên ép Phó Thời Chiêu uống hết cả bình sữa trước mặt mình mới đúng.
Vì vậy khi Phó Thời Chiêu đưa bình sữa cho hắn, trong lòng Đường Miên rung động mãnh liệt.
Phó Thời Chiêu lại để hắn uống trước…
Lần này hắn nhất định phải nuôi dạy Phó Thời Chiêu thành một thằng em trai ngoan ngoãn và chính trực.
Đường Miên hiền lành nhận lấy bình sữa từ tay cậu ấy, làm bộ làm tịch mυ'ŧ một ngụm rồi lại nhét lại vào tay cậu ấy, học theo dáng vẻ của người lớn vỗ vai cậu ấy nói: “Chiêu Chiêu uống nhiều sữa vào nhé, rồi sẽ cao lớn.”
Khi Trầm Tư Vãn mang đồ ăn sáng từ bếp ra thấy cảnh này, trong mắt lập tức tràn đầy ý cười.
Miên Miên ngày càng có dáng vẻ của một người anh trai tốt rồi.
Chỉ là Chiêu Chiêu không thích uống sữa, chắc là…
Suy nghĩ trong lòng Trầm Tư Vãn còn chưa dứt thì đã thấy Phó Thời Chiêu ôm bình sữa nhỏ ngoan ngoãn mυ'ŧ sữa.
Trầm Tư Vãn: “…”
Trầm Tư Vãn đứng tại chỗ ngây người hồi lâu.