Sáng hôm sau, Đường Miên mơ màng lăn qua lăn lại trên giường, nhìn lên cái đèn vịt quen thuộc trên trần nhà, đầu óc dần tỉnh táo lại.
Hôm qua, hắn đã gặp tai nạn xe hơi trên xe của Phó Thời Chiêu và kết quả là… hắn đã trọng sinh trở về năm 3 tuổi.
Hắn đã gặp lại ba, mẹ, anh trai, chú Phó và… Phó Thời Chiêu bằng tuổi mình.
Nghĩ đến đây, Đường Miên vô thức quay người, nhìn sang bên kia bị vách ngăn che khuất.
Vách ngăn là loại có lỗ, có thể nhìn rõ tình hình bên kia mà không gặp trở ngại gì.
Phó Thời Chiêu vẫn chưa dậy.
Cậu ấy ôm một con mèo bông, hàng mi dài hơi rũ xuống, cuộn tròn thành một cục nhỏ.
May mà cánh tay bị thương của cậu ấy không bị đè dưới người.
Chậc, ngủ ngon thật nhỉ.
Đường Miên ước lượng khoảng cách, đưa bàn tay nhỏ bé qua khe hở của vách ngăn, chọc chọc nhẹ vào má Phó Thời Chiêu, rồi xoa rối mái tóc trên đầu cậu ấy cho càng thêm bù xù mới hài lòng rụt tay lại.
“Bắt nạt” Phó Thời Chiêu phải bắt đầu từ nhỏ.
Ngay sau đó, Đường Miên ôm chó bông trong lòng lại lăn qua lăn lại trên giường một lúc, tóc và bộ đồ ngủ trên người đều bị nhàu nhĩ, mới hài lòng nằm sấp lại, dang rộng tay chân thành hình chữ “Đại”.
Hiện tại thân hình hắn rất nhỏ, chiếc giường vì thế mà trông càng rộng lớn.
Lớn hơn một chút nữa là sẽ không còn được trải nghiệm niềm vui này nữa.
Sống lại một đời, đương nhiên phải trải nghiệm lại cảm giác hạnh phúc ngày nhỏ một lần.
Đường Miên chơi đùa thỏa thích, cơn buồn ngủ cũng biến mất không còn dấu vết, ôm con chó bông ngồi dậy trên giường, lại liếc nhìn Phó Thời Chiêu vẫn đang ngủ say, suy nghĩ một lát, mở cửa nhỏ trên thanh chắn giường, xuống giường, đi dép lê về phía cửa.
Đột nhiên, một tiếng “Anh trai” mềm mại ngọt ngào vang lên từ sau lưng, khiến tay Đường Miên định mở cửa phải dừng lại.
Đường Miên giống như bị bắt quả tang làm chuyện xấu, hồi hộp quay đầu nhìn cậu ấy, nhìn thấy mái tóc trên đầu cậu ấy bị mình xoa rối dựng đứng lên, nhỏ giọng “ừ” một tiếng.
Phó Thời Chiêu hẳn là bị âm thanh hắn lăn lộn trên giường làm cho tỉnh giấc…
Lúc này Phó Thời Chiêu đã dùng cánh tay không bị thương chống giường ngồi dậy, mái tóc bị Đường Miên xoa rối như tổ chim, những sợi tóc dựng đứng không kém gì trên đầu Đường Miên, giọng nói mang theo ý đồ làm nũng: “Anh đợi em cùng đi rửa mặt.”
“Ừ.” Đường Miên cứ thế hoá đá tại chỗ.
Trước kia, tình cảm giữa hắn và Phó Thời Chiêu rất tốt, mỗi ngày cùng nhau rửa mặt, thậm chí… cùng nhau tắm cũng là chuyện thường.
Hắn đã không còn nhớ rõ kiểu tương tác giữa mình và Phó Thời Chiêu năm ba bốn tuổi, nhưng nghe theo Phó Thời Chiêu chắc chắn không thành vấn đề.
Hiện tại Phó Thời Chiêu cũng chỉ tầm ba bốn tuổi, rất dễ dỗ.
Suy nghĩ của Đường Miên không có gì sai, chỉ tiếc là Phó Thời Chiêu cũng trọng sinh, điều này trực tiếp khiến cậu ấy gián tiếp trở thành người “chủ động”.
Phó Thời Chiêu vốn ngủ rất nông, từ lúc Đường Miên đưa tay đến “làm loạn” trên mặt và đầu cậu ấy thì cậu ấy đã tỉnh rồi, chỉ là vẫn giả vờ ngủ say mà thôi, mục đích đương nhiên là – muốn xem Đường Miên còn có những hành động khác nào nữa.
Không ngờ người này chỉ lăn lộn trên giường một lúc rồi dậy.
Đương nhiên cậu không muốn bỏ lỡ cơ hội cùng Đường Miên dậy sớm rửa mặt, nên đã gọi hắn lại trước khi hắn mở cửa.
Tâm trạng cậu rất tốt.
Thức dậy, Đường Miên vẫn ở bên cạnh cậu.
Chỉ điều đó thôi cũng đủ để cậu giữ được tâm trạng tốt cả ngày.
Đi theo sau Đường Miên ra khỏi phòng trẻ em, lập tức đυ.ng phải Đường Thịnh đang đeo balo mở cửa bước ra.
Lúc này Đường Thịnh đã ăn mặc chỉnh tề, chắc là đã ăn sáng xong rồi, quay lại lấy balo là có thể ra ngoài ngay.
Ba và trường của Đường Thịnh tình cờ cùng đường, mỗi sáng chú Phó đều lái xe đưa cả hai đi, tối lại cùng đón về.
Chỉ là tối qua xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, Đường Thịnh được phụ huynh của một bạn cùng lớp đưa về, phụ huynh đó quen biết cả ba mẹ Đường, nên không ngại vòng đường xa một chút.