Đường Miên không nhịn được ăn thêm một ít, ăn đến no căng bụng.
Bên kia, Đường Minh Hoài mở một chai rượu, cùng Phó Ngư uống vài ly, khiến Phó Ngư hơi ngại.
Tuy rằng hôm nay Phó Thời Chiêu bị thương, nhưng đó là do đứa trẻ nhà họ hàng xa đáng ghét kia làm, không liên quan gì đến hai người bọn họ, hơn nữa tiên sinh còn mua thuốc trị sẹo rất tốt cho Chiêu Chiêu, tiểu thiếu gia cũng rất quan tâm Chiêu Chiêu.
Trong lòng Phó Ngư cảm thấy ấm áp, là sự cảm kích khó có thể diễn tả bằng lời.
Vì công việc là tài xế nên bình thường y hầu như không động đến rượu, tối nay được Đường tiên sinh mời, y không nhịn được uống thêm vài ly.
Đường Miên ăn cơm xong, xoa xoa cái bụng no căng, liền nắm lấy tay Phó Thời Chiêu, nôn nóng kéo cậu ấy quay lại chỗ TV, nhanh nhẹn cầm điều khiển bật TV lên, tìm trong danh sách phát tập phim vừa xem gần đây, tiếp tục xem tập tiếp theo.
Trầm Tư Vãn thấy vậy liền mỉm cười khen: "Miên Miên giỏi quá, đã học được cách tìm phim hoạt hình ở đây rồi."
Đường Miên được khen giật mình, vờ như bình tĩnh đặt remote xuống, chột dạ lắc lắc chân.
May mà mẹ hắn không nhận ra điều gì bất thường, chỉ nghĩ rằng trẻ con ở độ tuổi này có khả năng bắt chước và học hỏi rất mạnh, dù sao Đường Minh Hoài cũng vừa mới làm mẫu cho hắn xem một lần.
Hơn nữa, chuyện "trọng sinh" này thật sự quá mức hoang đường, người bình thường căn bản sẽ không nghĩ đến chuyện này.
Hắn phải chú ý hơn mới được, không thể để lộ sơ hở.
Không phải là không tin tưởng người nhà, mà là nếu để lộ thì có thể sẽ gặp rắc rối, giải thích cũng rất phức tạp, thêm vào đó hắn còn có chút tư lợi, muốn được trải nghiệm lại cuộc sống được cưng chiều từ bé đến lớn... Khụ.
Có một số việc chỉ có thể giữ bí mật, không thể nói cho người khác biết.
Dù sao thì sau chuyện hôm nay, người nhà chắc chắn sẽ dần dần xa lánh nhà họ hàng hút máu kia, cho dù không thể hoàn toàn cắt đứt quan hệ thì hắn cũng có thể tiếp tục giở chút thủ đoạn, để bọn họ cút xéo đi.
Phó Thời Chiêu nhìn thấy phản ứng nhỏ của hắn, mỉm cười nhích lại gần hắn hơn.
Nhạc nền quen thuộc vang lên, Trầm Tư Vãn cũng ngồi xuống sofa, cùng bọn họ xem hoạt hình.
Từ sau khi sinh Đường Thịnh, Trầm Tư Vãn đã không đi làm nữa.
Lúc đó, Đường Minh Hoài xót vợ mới sinh, nên đã khuyên bà ở nhà nghỉ ngơi cho đến khi Đường Thịnh học xong mẫu giáo.
Lúc Đường Thịnh học tiểu học, Trầm Tư Vãn đã bắt đầu chuẩn bị quay lại công việc, không ngờ sau đó lại bất ngờ mang thai Đường Miên.
Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, Trầm Tư Vãn vẫn quyết định sinh đứa bé này.
Dù sao thì lúc phát hiện ra đã mang thai 2 tháng rồi, phá thai cũng rất hại sức khỏe.
Hơn nữa, gia đình có điều kiện, tình cảm vợ chồng hòa thuận, con trai lớn hiện tại cũng chưa lớn lắm, có thêm một đứa con nữa cũng rất tốt.
Chỉ là như vậy thì sự nghiệp của bà lại tiếp tục bị trì hoãn...
Đặc biệt là sau khi sinh Đường Miên phát hiện tai phải của hắn có vấn đề thính giác, Trầm Tư Vãn càng không còn nghĩ đến chuyện công việc của mình nữa.
Dù sao cũng phải đợi đến khi Đường Miên học xong trung học, lúc đó bà cũng đã 50 tuổi rồi, sắp đến tuổi nghỉ hưu.
Nhìn hai đứa trẻ ngồi cạnh nhau chăm chú xem hoạt hình, Trầm Tư Vãn lấy điện thoại ra, mở bức ảnh chụp bó hoa hướng dương hôm nay, đăng một bài viết lên vòng bạn bè:
[Bé Miên tặng [hạnh phúc] [hạnh phúc]]
Rất đáng giá.
"Nội trợ" chưa bao giờ là một từ ngữ mang ý nghĩa xấu, mà là một sự cống hiến cho gia đình, suy cho cùng phụ nữ cũng có năng lực đi làm kiếm tiền nuôi gia đình, chứ không phải chỉ có thể trói buộc trong căn nhà này.
Chỉ là rất nhiều trường hợp ban đầu không thể lường trước được, phải lựa chọn, rất nhiều việc phải bỏ mới có được, hiện tại bà rất hạnh phúc.