Xuyên Về Thời Bé Con Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 18

Theo thời gian, những thứ này dần dần biến mất, có cái bị hỏng nên vứt đi, có cái không còn chơi được nữa thì được mẹ quyên góp cho trẻ em vùng khó khăn.

"Con xem phim hoạt hình một lát đi, anh trai con vẫn chưa tan học, đợi nó về rồi ăn tối." Giọng nói của mẹ đột nhiên vang lên.

Đường Miên gật đầu, liếc nhìn đồng hồ treo tường, không từ chối, nắm tay Phó Thời Chiêu cùng nhau ngồi xuống sofa.

Nếu hắn nhớ không nhầm... Hình như 6 giờ anh trai hắn tan học.

Lúc nhỏ, mỗi ngày bọn họ đều đợi anh trai tan học rồi mới cùng nhau ăn cơm.

Thực ra, mối quan hệ giữa hắn và anh trai thời trung học không được "tốt" cho lắm.

Dù sao thì khoảng cách 9 tuổi cũng bày ra đó, có chút "khác biệt thế hệ", thêm vào đó, thính giác của hắn có vấn đề, so với những đứa trẻ khác thì hắn yếu đuối hơn một chút, khi chơi đùa đều phải đặc biệt chú ý, hơn nữa tính cách anh trai vốn đã trầm lặng, dần dần cũng không muốn chơi với hắn nữa.

Đường Miên vẫn còn nhớ lúc nhỏ hắn thường hay mặt dày mày dạn bám lấy anh trai để chơi, anh trai luôn đóng cửa không cho hắn vào, lạnh lùng vô cùng.

May mà có Phó Thời Chiêu đến, có một người bạn cùng tuổi chơi với hắn.

Sau này, khi lớn hơn một chút, mối quan hệ giữa hắn và anh trai nhanh chóng được cải thiện, đặc biệt là sau khi hắn học tiểu học phát hiện anh trai yêu sớm, mỗi ngày anh trai đều lấy cớ kèm cặp bài vở để lôi kéo hắn và Phó Thời Chiêu kể về những chuyện mập mờ giữa anh ấy và chị gái kia.

Hôm nay đưa bữa sáng cho chị ấy này.

Hôm nay chị ấy hỏi han anh ấy này.

Hôm nay cùng chị ấy đến văn phòng giúp giáo viên chuyển bài tập này.

...

Đúng là nhóc hướng ngoại partime, chậc.

Khả năng thực hành của Phó Thời Chiêu rất tốt, còn dạy anh trai gấp một lọ trái tim để tặng cho chị gái kia.

Cuối cùng, hai người học cùng một trường đại học nhưng khác chuyên ngành, từng đến nhà ăn cơm, dẫn theo Đường Miên và Phó Thời Chiêu ngày đó đang học cấp 2 đi du lịch biển, trở thành bóng đèn sáng chói.

Chỉ tiếc là nhà họ Đường xảy ra biến cố, chị gái kia cuối cùng cũng không thể trở thành chị dâu của hắn - anh trai không muốn làm lỡ dở cuộc đời cô ấy.

Sau này, khi Đường Miên đến nghĩa trang quét mộ cho anh trai, hắn đã tình cờ gặp lại chị gái kia, trên tay cô ấy vẫn đeo chiếc nhẫn mà anh trai tặng cho cô ấy hồi đại học, nghe nói cô ấy vẫn chưa kết hôn.

Bây giờ anh trai vẫn đang học cấp 2, chắc là vẫn chưa quen biết chị gái kia.

Hy vọng kiếp này bọn họ có thể thành người yêu và nên duyên vợ chồng.

Đường Miên thuận tay ôm lấy cái gối ôm hình con mèo, lắc lắc bàn chân nhỏ, sau đó nhét cái gối ôm hình con chó giống hệt vào lòng Phó Thời Chiêu.

Chỉ là Phó Thời Chiêu chỉ đặt cái gối ôm lên đùi, cánh tay bị thương khẽ buông thõng, không có chút sức lực nào.

Mẹ bật TV lên, chỉ vào bộ phim hoạt hình đầy màu sắc trong đó hỏi: "Hôm nay con muốn xem cái nào?"

Nhìn chằm chằm vào cái tên phim hoạt hình trẻ con đến mức không thể trẻ con hơn được nữa trên TV, Đường Miên hơi nhíu mày, cuối cùng quyết định ném củ khoai nóng phỏng tay cho Phó Thời Chiêu: "Chiêu Chiêu muốn xem gì thì xem."

Tuy rằng mang vỏ bọc của một đứa trẻ 3, 4 tuổi, nhưng trong xương cốt của hắn đã là một người trưởng thành hơn 20 tuổi rồi, hắn không có chút hứng thú nào đối với những thứ trẻ con này.

Hy vọng anh trai sớm về, nếu không hắn xem những thứ này sẽ ngủ quên mất.

Phó Thời Chiêu ngoan ngoãn nhận lấy củ khoai nóng phỏng tay mà hắn ném tới, nói: "Muốn xem "Gia đình Mèo Uông"."