Xuyên Về Thời Bé Con Cùng Kẻ Thù Không Đội Trời Chung

Chương 13

Đúng lúc này, một giọng nói non nớt đột nhiên vang lên: "Ba."

"Sao vậy?" Đường Minh Hoài mỉm cười nhìn con trai.

Đường Miên nắm tay Phó Thời Chiêu đi đến bên cạnh ông, ngẩng gương mặt nhỏ lên nói: "Về nhà."

Chuyện đã được giải quyết, tiếp tục ở lại đây xem hai mẹ con này diễn kịch cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

"Được." Đường Minh Hoài xoa đầu hắn, vốn định trực tiếp bế hắn lên, nhưng sau khi nhìn thấy hai đứa trẻ nắm tay nhau rất chặt bèn từ bỏ ý định này.

Cùng với Phó Ngư và bảo mẫu, 5 người cứ như vậy rời khỏi bệnh viện.

Trần Quân Vũ dắt Đường Vỹ đi theo sau lưng, mãi không tìm được cơ hội chen vào, nhìn bọn họ lên xe rời đi thì đột nhiên ý thức được điều gì đó, tức giận dậm chân tại chỗ, gọi một chiếc taxi chở Đường Vỹ về nhà.

Tối nay bà ta vốn định đợi mẹ Đường Miên là Trầm Tư Vãn về rồi nhân tiện thăm dò chuyện công ty, bây giờ thì hỏng bét hết rồi.

-

-

Trên xe.

Phó Ngư lái xe, Đường Minh Hoài dẫn theo hai đứa trẻ ngồi ở ghế sau, cố gắng tìm chủ đề để dỗ dành bọn họ vui vẻ.

Thấy thời cơ đã chín muồi, Đường Miên đột nhiên lên tiếng, ra vẻ ngây thơ nói: "Ba ơi, anh trai Tiểu Vỹ cứ nói Chiêu Chiêu là con của người làm, bảo con đừng chơi với cậu ấy, nhưng mà con rất thích chơi với Chiêu Chiêu..."

Vừa dứt lời, Đường Miên liền cảm nhận được Phó Thời Chiêu đang nắm tay mình căng thẳng siết chặt.

Hắn cũng không muốn nói ra những lời này trước mặt Phó Thời Chiêu, nhưng hắn nhất định phải thể hiện rõ lập trường của mình trước mặt cậu - bất kể thân phận như thế nào, Đường Vỹ có nói lời vô nghĩa gì, hắn cũng muốn chơi với cậu.

Bầu không khí trong xe nhất thời có chút ngưng trệ.

Vừa lúc đèn đỏ ở ngã tư sáng lên, Phó Ngư dừng xe lại trước vạch kẻ đường, ngón tay nắm vô lăng không khỏi siết chặt, gân xanh trên mu bàn tay hơi nổi lên.

Đây nào phải là lời mà một đứa trẻ ở độ tuổi của Đường Vỹ có thể tự mình nói ra, rõ ràng là do sự ảnh hưởng từ người lớn trong nhà...

Đường Minh Hoài trầm mặt, xoa đầu con trai nói: "Mọi người đều bình đẳng như nhau, Tiểu Vỹ nói không đúng, Miên Miên muốn chơi với ai thì chơi, không muốn chơi với ai thì thôi."

Đường Miên như có điều suy nghĩ gật đầu, tổng kết: "Con muốn chơi với Chiêu Chiêu, không muốn chơi với anh trai Tiểu Vỹ, anh trai Tiểu Vỹ bắt nạt Chiêu Chiêu."

Trong mắt Phó Thời Chiêu nhanh chóng lóe lên một tia vui vẻ.

Nếu không phải cánh tay bị thương, cậu đã sớm nhào vào lòng Đường Miên rồi.

"Được, vậy thì chơi với Chiêu Chiêu, không chơi với Tiểu Vỹ." Đường Minh Hoài lại xoa đầu hắn, trong lòng thầm suy nghĩ chờ vợ về nhất định phải nói rõ chuyện này với bà.

Nhà đó... tốt nhất là nên cắt đứt liên lạc.

Ngoài mặt một kiểu sau lưng một kiểu, diễn cũng thật hay.

Về lâu về dài Miên Miên nhất định sẽ bị ảnh hưởng.

Sẽ không ai nghi ngờ tính chân thực của những lời này, bởi vì đây là do một đứa trẻ 3 tuổi nói ra, không ai cho rằng một đứa trẻ 3 tuổi có thể bịa ra lời nói dối như vậy.

Mặc dù Đường Vỹ không nói thẳng trước mặt ông, nhưng suy nghĩ trong lòng cả nhà kia cũng chẳng khác gì mấy.

Đèn đỏ chuyển xanh, Phó Ngư buông lỏng tay đang nắm vô lăng, giống như trái tim đang treo lơ lửng của y, bàn chân vốn đang đặt trên phanh đạp ga nhẹ.

Chiêu Chiêu có thể có người bạn là tiểu thiếu gia này thật sự là phúc đức tu luyện từ kiếp trước.

Đường Miên lắc lắc bàn chân nhỏ, liếc nhìn cái yếm màu vàng nhạt trên cổ Phó Thời Chiêu, đột nhiên lại nói: "Chú Phó, có thể ghé qua tiệm hoa được không? Con muốn mua tặng mẹ một bó hoa hướng dương."

Phó Ngư: "Được luôn!"

Tác giả có lời muốn nói:

Nghiệp duyên từ kiếp trước hhhh

Chiêu Chiêu: Tiểu cẩu hạnh phúc.jpg