Dường như nhận ra tâm trạng Đường Miên đã thay đổi, Phó Thời Chiêu chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang buông thõng bên hông, cong môi nở một nụ cười ngây thơ vô hại, nhỏ giọng nói: "Đã không đau nữa rồi... Anh trai đừng lo."
Đường Miên nghe vậy bèn ừm một tiếng đầy khó chịu, nắm chặt lấy tay cậu.
Hốc mắt và sống mũi của hắn đều đỏ bừng, hôm nay đã khóc vài lần, mắt cũng hơi sưng, so với Phó Thời Chiêu thì hắn lại càng giống người bị thương hơn.
Đường Minh Hoài thấy vậy lại nhờ bác sĩ kê thêm ít thuốc nhỏ mắt, trong lòng thầm thở dài.
Chờ lát nữa về nhà vợ lại lo lắng cho mà xem...
Đúng lúc này, Trần Quân Vũ đột nhiên dắt Đường Vỹ cùng bảo mẫu vừa thanh toán tiền thuốc đi tới.
Khác với lúc nãy gặp - bàn tay bị cắn một vòng dấu răng của bà ta đã được băng bó thành cái bánh ú.
Đường Miên thầm cười lạnh trong lòng.
Diễn cũng giỏi thật.
Người không biết còn tưởng tay bà ta bị gãy rồi chứ.
Con trai bà ta đẩy Phó Thời Chiêu, trên cánh tay Phó Thời Chiêu để lại một vết thương dài như vậy, hắn chỉ cắn một cái thôi mà, còn lâu mới đủ.
Ánh mắt Đường Minh Hoài và Phó Ngư cũng rơi vào hai mẹ con này.
Tuy trong lòng Phó Ngư không vui, nhưng ngại Đường Minh Hoài có mặt, y cũng không nói gì.
Đường Minh Hoài nhanh chóng đánh giá Đường Vỹ một lượt, không phát hiện ra vấn đề gì trên người gã liền hỏi thẳng: "Tiểu Vỹ, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Sao lại đẩy Chiêu Chiêu ngã mạnh như vậy?"
Đừng thấy Đường Minh Hoài trước mặt Đường Miên luôn cẩn thận từng li từng tí, luống cuống tay chân, trước mặt người khác lại không hề mơ hồ, mặc âu phục đứng đó luôn toát ra khí thế uy nghiêm không giận tự uy.
Đường Vỹ đã sớm được mẹ mình dặn dò và huấn luyện "trả lời" từ trước, nhưng trước mặt Đường Minh Hoài vẫn hơi sợ hãi, ấp úng đáp: "Lúc con đẩy cửa ra không kiểm soát được lực, xin lỗi..."
Lời Đường Vỹ còn chưa nói hết đã bị Đường Miên đang ngồi trên ghế trẻ em tức giận ngắt lời: "Con thấy nó đẩy Chiêu Chiêu mà!"
Lúc này ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía hắn.
Trần Quân Vũ vội vàng tiếp lời hắn: “Chắc là Miên Miên nhìn nhầm rồi, lúc Tiểu Vỹ đẩy cửa không chú ý... va phải? Đều tại Tiểu Vỹ sốt ruột muốn tìm Miên Miên chơi, ngày nào ở nhà cũng nhõng nhẽo muốn qua tìm Miên Miên, Chiêu Chiêu sao rồi? Không sao chứ?"
Đường Minh Hoài nhìn đứa con trai đang phồng má như cá nóc của mình một lát, gật đầu với Trần Quân Vũ, không tỏ rõ ý kiến, nói với Đường Vỹ đang đứng đực mặt ra: "Qua xin lỗi Chiêu Chiêu đi."
Nghe vậy, trong mắt Trần Quân Vũ thoáng qua một tia chán ghét.
Thật không ngờ lại để con trai bà ta đi xin lỗi đứa con của người làm... Đường Minh Hoài đúng là không nể mặt bà ta.
Nhưng bà ta che giấu cảm xúc rất tốt, giả vờ như không có ý định dùng tay bị cắn để đẩy Đường Vỹ, nhưng lại khựng lại, vội vàng đổi tay khác, dịu dàng nói: "Mau đi xin lỗi Chiêu Chiêu đi."
Đường Minh Hoài nhìn thấy động tác của bà ta, đương nhiên cũng chú ý đến bàn tay được băng bó của bà ta, nhưng lại không có ý định để con trai mình xin lỗi.
Bảo mẫu đã nói - là do Trần Quân Vũ cản Đường Miên đưa Phó Thời Chiêu đến bệnh viện, còn muốn cưỡng ép bế hắn đi, Phó Thời Chiêu vì "cứu" người nên vết thương trên cánh tay lại bị rách ra, Đường Miên nhất thời hoảng sợ mới cắn vào tay bà ta, sau đó còn hoảng loạn khóc lóc gọi điện thoại cho ông.