Nghe vậy, trái tim Đường Miên đột nhiên đập thình thịch, bàn tay nhỏ đặt trên chăn cũng nắm chặt thành nắm đấm.
Đường Vỹ… con trai của chú họ bà con xa Đường Tài Hoa và vợ bé Trần Quân Vũ.
Trùng hợp thay, hai người này chính là thủ phạm khiến gia đình hắn tan nát ở kiếp trước.
Anh trai làm việc quá sức mà đột tử, ba tâm thần bất ổn gặp tai nạn xe, mẹ cũng mắc bệnh tâm thần.
Tất cả những chuyện này, đều nhờ ơn Đường Tài Hoa và Trần Quân Vũ.
Nếu có thể sống lại một lần nữa, hắn nhất định sẽ không để nhà họ Đường lặp lại bi kịch.
Thấy Đường Miên cúi đầu, không có phản ứng gì, cô bảo mẫu hơi lo lắng nhìn vào tai phải của hắn, sau đó thở phào nhẹ nhõm.
Máy trợ thính vẫn còn.
Từ khi sinh ra, thính giác tai phải của tiểu thiếu gia đã có vấn đề, nhờ luyện tập can thiệp và máy trợ thính mà không ảnh hưởng đến quá trình học tập của hắn.
Chỉ là trẻ con thường hay vụng về, đã có vài lần hắn vô tình làm rơi máy trợ thính, may mà đều tìm lại được kịp thời.
Đường Miên định lắc đầu nhưng rồi lại nhớ ra điều gì đó, gật gật đầu, thả lỏng bàn tay nắm chặt thành nắm đấm ra, dụi dụi mắt, giả vờ ngáp, giọng nói mềm mại: "Buồn ngủ quá."
Dù không rõ hiện tại mình mấy tuổi, nhưng hắn không muốn gặp Đường Vỹ, cũng không muốn Trần Quân Vũ đến nhà mình làm ô uế không khí trong nhà.
Lúc đầu, hai người kia dựa vào Đường Vỹ, một đứa trẻ trạc tuổi hắn, để làm thân làm quen với gia đình họ, vì cả nhà đều cưng chiều hắn nên sẽ không từ chối những bạn nhỏ chơi thân với hắn.
Kiếp trước, hắn cũng ngốc nghếch bị lừa, chơi rất thân với Đường Vỹ.
Lần này, hắn sẽ không làm con rối bị lợi dụng nữa.
Thấy vậy, cô bảo mẫu cũng không nghĩ nhiều, chỉ nghĩ hắn buồn ngủ nên không chú ý đến mình, vỗ nhẹ chăn rồi nói: "Vậy ngủ tiếp đi."
Đường Miên gật đầu, bỏ tay xuống, vô tình chạm phải ánh mắt của Phó Thời Chiêu vẫn đang ôm bình sữa ngồi đối diện.
Cậu ấy nhìn mình từ nãy giờ.
Đường Miên vô thức nhớ lại ánh mắt Phó Thời Chiêu nhìn mình trước khi gặp tai nạn.
Nhìn cái gì mà nhìn.
Kiếp này lái xe cẩn thận một chút, đừng có lại chết nữa.
Trong lòng Đường Miên vốn dĩ không vui, bèn trực tiếp đưa tay giành lấy bình sữa mà Phó Thời Chiêu đang ôm, tu ừng ực cạn sạch.
Dù ký ức thuở nhỏ đã mờ nhạt, nhưng từ lúc tỉnh lại, Phó Thời Chiêu luôn ôm bình sữa này, chắc chắn rất yêu quý nó.
Hắn không vui, cũng phải để Phó Thời Chiêu cùng không vui với mình.
Nhét bình sữa rỗng vào lòng Phó Thời Chiêu, Đường Miên gác chân, cướp luôn cái chăn nhỏ đắp lên người, nhắm mắt lại.
Nếu Phó Thời Chiêu lại khóc thì bảo cô bảo mẫu bế cậu ấy ra ngoài dỗ, Đường thiếu gia hắn muốn ngủ trưa, không được làm phiền.
Nhưng tiếng khóc dự đoán không vang lên, ngược lại, giọng cười của cô bảo mẫu len vào tai Đường Miên: "Tình cảm giữa Tiểu thiếu gia và Chiêu Chiêu thật tốt, biết cậu ấy không thích uống sữa nên giúp cậu ấy uống hết."
"Ừ… Chiêu Chiêu quá gầy, phu nhân nói phải bổ sung nhiều dinh dưỡng cho cậu ấy, mỗi ngày phải uống một ít sữa bột, lần sau không được để tiểu thiếu gia cưng chiều Chiêu Chiêu như vậy nữa."
Đường Miên : "..."
Mẹ nó, ai cưng chiều Phó Thời Chiêu chứ?!
Ngay sau đó, một vật mềm mại đột ngột chui vào chăn của hắn, ôm lấy hắn từ phía sau.
Cơ thể Đường Miên cứng đờ.
Đậu má.
"Đi thôi, để hai đứa bé ngủ một giấc."
"Ừ, tôi đi rửa bình sữa, bình sữa này là tiểu thiếu gia tặng cho Chiêu Chiêu đấy."
Đường Miên không muốn nghe tiếp cuộc trò chuyện của hai cô bảo mẫu nữa, cũng không muốn quay người đối mặt với Phó Thời Chiêu phiên bản nhí, tiếp tục giả vờ ngủ, tuyệt vọng mà tiêu hóa mọi thông tin kể từ sau tai nạn.
Hắn được sống lại, trở về thời thơ ấu.
Ba mẹ và anh trai đều khỏe mạnh, Phó Thời Chiêu vẫn là cái đuôi nhỏ dễ bắt nạt.
Dù luôn mắng Phó Thời Chiêu - kẻ thù không đội trời chung này, nhưng phải thừa nhận, vụ tai nạn xảy ra rất đúng lúc, hắn có thể dẫn dắt nhà họ Đường tránh khỏi kết cục bi thảm ở kiếp trước và cũng có thể… điều khiển con sói trắng nhỏ Phó Thời Chiêu này.
Đúng là trời xanh có mắt.
Đường Miên đột nhiên có cảm giác như Tiểu Long Ngạo Thiên nhập vào người mình.
Dần dần, Đường Tiểu Long Ngạo Thiên Miên ngủ gà ngủ gật, lật người, nằm gọn trong lòng Phó Thời Chiêu còn gầy nhỏ hơn mình, ôm chặt lấy cậu ấy.
Mắt Phó Thời Chiêu sáng rực, đáy mắt màu trà nhạt lóe lên một tia cười.
Sau đó, bắt chước dáng vẻ của Đường Miên vừa rồi, Phó Thời Chiêu cũng hôn nhẹ lên cái má mềm mại của Đường Miên trong lòng mình, rồi vẫn chưa thoả mãn, cắn nhẹ một cái, để lại dấu răng nhạt không dễ thấy.
Có qua có lại.
Không ngờ chứ gì… cậu ấy cũng sống lại.