Hà Ngộ —— đối tượng chuyện xấu của nguyên thân, là cháu trai của ông Hà làm buôn bán, bị gán mác tư bản đày xuống đây.
Cách đây vài năm, anh đột nhiên tới cứu ông Hà trở về.
Đại đội từng thuyết phục anh rời đi, nhưng Hà Ngộ không nói một lời, chỉ lấy ra một lá thư giới thiệu.
Hà Ngộ ở lại, đại đội đối xử với Hà Ngộ và ông Hà như nhau: Ăn một lượng nhỏ khẩu phần lương thực trong đội, nhận công điểm thấp nhất.
Nhưng không giống xã viên, bọn họ không có đất phần trăm, khẩu phần lương thực đội sản xuất phân chia căn bản không đủ ăn.
Hơn nữa ông Hà thường xuyên đi cải tạo tiếp thu tư tưởng, sức khỏe không tốt, không làm được việc gì nên cuộc sống của hai ông cháu còn kém hơn cả xã viên.
Thân phận và hoàn cảnh như vậy, ai mà dám dính líu quan hệ với bọn họ?
Lại nói, nguyên thân Tạ Lan Nha đến chuồng bò là do đội sản xuất cử cô đi dọn dẹp chuồng cừu trong chuồng bò, cô và Hà Ngộ không gặp nhau thường xuyên, cho dù có thấy cũng không nói chuyện, sao lại biến thành muốn cùng anh bỏ trốn?
Đây đều là ai đó bịa đặt, đúng là gϊếŧ người không dao.
Ở nông thôn có cô gái nào không coi trọng thanh danh? Mới đầu còn bình thường, bà nội và những người khác gióng trống khua chiêng đi mắng Hà Ngộ như vậy, khác nào biến tướng công nhận cô ra ngoài?
Giờ thì hay, người trong thôn nghe Tạ Lý Thị chửi rủa nhiều, càng tin lời đồn là thật, ánh mắt nhìn nguyên thân cũng không chịu nổi, nói gì đến việc giúp đỡ chuyện nguyên thân vào huyện nhận công việc.
Nguyên thân cũng rất áy náy với Hà Ngộ, bà nội và những người khác mở miệng nói tục, ngày nào cũng đi chửi bới, nói tục hết lời này đến lời khác, cô cũng xấu hổ không dám gặp ai!
Vốn dĩ cô muốn nhịn, mặc kệ những lời này mà đi làm việc ở chuồng bò, chuồng cừu như thường lệ.
Nhưng cô lại cảm thấy lúng túng khi chạm mặt Hà Ngộ ở chuồng bò.
Bởi vì Hà Ngộ là đặc biệt.
Anh thực sự rất đẹp trai, đẹp trai hơn bất cứ ai cô từng gặp trong thôn, đẹp hơn cả những người trong các bộ phim thỉnh thoảng được chiếu ngoài trời trên huyện.
Anh chưa từng chủ động nói chuyện với người khác.
Mọi người đều nói anh câm điếc vì trước giờ chưa ai nghe anh nói lấy một câu.
Nhưng người của đội sản xuất gặp phải anh, nhìn anh một cái, tự nhiên sẽ có cảm giác kiềm chế, không dám chủ động bắt chuyện với anh.
Những người phụ nữ thích bàn tán sau lưng anh, nhưng xa xa trông thấy anh đến, cũng đều đột nhiên im lặng.
Anh là một sự tồn tại trái ngược với rất nhiều người.
Mà nguyên thân Tạ Lan Nha thì cảm thấy người đàn ông này không phải là câm điếc bình thường.
Chẳng phải người ta đều nói câm điếc là điếc mới câm sao?
Mà Hà Ngộ, rõ ràng không điếc, mỗi lần nghe thấy nguyên thân đến chuồng bò, anh đều sẽ rời đi trước.
Nguyên thân còn nghe thấy ông Hà lải nhải nói chuyện với Hà Ngộ nữa!
Cho nên, ít nhất Hà Ngộ không phải người điếc.
Vậy, bà nội và những người khác mắng khó nghe như thế thì oan cho anh quá!
Nguyên thân nghĩ, kiểu gì cũng phải nói một tiếng xin lỗi với Hà Ngộ, là cô liên lụy anh.
Nhưng Hà Ngộ trông thấy cô bắt đầu làm việc, chỉ nhìn cô một cái rồi nhanh chóng rời đi.
Cái nhìn kia, có một loại thâm trầm khó hiểu.
Nguyên thân nhìn không hiểu, chỉ thấy khổ sở trong lòng, nhưng cũng không dám tiếp tục đuổi theo nói thêm câu nào.
Nếu người đàn ông này có thể nói chuyện thì tốt, ít nhất anh cũng có thể tự bào chữa cho mình, dù có bị anh mắng vài câu, trong lòng cô cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn chút, không như giờ, biến thành cô và cả nhà cô vu khống anh.
Người bị đày xuống vốn đã khó sống rồi, hiện tại bọn họ lại thêm tội, càng khó hơn.
Cứ như vậy, một cô bé suy nghĩ đơn thuần như Tạ Lan Nha, không chịu nổi những đả kích liên tiếp này, vu khống và áy náy mang đến áp lực tâm lý, lại đổ bệnh lần nữa.
Nhưng chuyện nực cười hơn vẫn còn phía sau.
Cách đây không lâu, Tạ Lý Thị nói với nguyên thân Tạ Lan Nha: “Mày nhìn mày xem, mập mờ với thằng câm điếc ở trong chuồng bò, bây giờ thanh danh xấu không chịu nổi! Mày lấy chồng đi để tao bớt lo. Trần Hải ở đại đội Hồng Kỳ, mặc dù góa vợ nhưng từng học đại học, kiếm được đống tiền ở mỏ dầu bên ngoài, mày gả cho nó còn có thể ra ngoài ở theo, không cần nghe mấy lời đàm tiếu này nữa!”