Thập Niên 70: Hôn Nhân Ấm Áp Của Chị Cả Ngọt Ngào

Chương 2: Em gả thay chị

Tạ Lan Nha phiền muộn sờ sờ trán, không khỏi “xít” một tiếng.

Trên trán có một vết thương, chạm vào đau ghê gớm.

Cô nhớ lại, đây là nguyên nhân muốn đập đầu vào tường tự sát mà ra.

Cô bé rúc trong góc tường thấy cô đau đến nhíu mày, thân thể nho nhỏ đi tới nghiêng người, phồng má thổi hơi bên đầu cô: “Phù phù, chị ơi, Nữu Nữu thổi cho chị là chị sẽ không còn đau nữa.”

Đứa trẻ này có một đôi mắt đặc biệt trong sáng.

Tạ Lan Nha nhìn vào, trong lòng cảm thấy vô cùng mềm mại.

Cô chạm vào khuôn mặt nhỏ của đứa trẻ: “Cảm ơn Nữu Nữu, chị… chị đỡ hơn nhiều rồi.”

Bỗng nhiên cửa phòng đóng chặt bị ai gõ gõ, sau đó một giọng nữ trầm thấp vang lên: “Chị cả! Chị không sao chứ?”

Nghe có vẻ quan tâm thật đấy!

Nhưng trong lòng Tạ Lan Nha lại dâng lên một cơn tức giận và oán hận.

Đây là cảm xúc của nguyên thân.

Tạ Lan Nha nhìn về phía cửa.

Dưới ngưỡng cửa nhà cũ kỹ có một khe hở lớn, có thể trông thấy người bên ngoài đang đi một đôi dép xăng đan nhựa màu đỏ.

Đầu óc Tạ Lan Nha xoay vòng vòng: Trong trí nhớ của nguyên thân, loại giày này rất hiếm có đối với người nông thôn, đắt, còn phải đi huyện thành mua bằng phiếu mới có.

Cô cao giọng nói: “Tôi không ổn! Nếu các người không cho tôi ăn, tôi sẽ châm lửa đốt cái nhà này trước khi chết đói!”

Nghĩ đến hoàn cảnh của nguyên thân, cô thực sự muốn làm như vậy!

Đều là loại chẳng ra gì, bọn họ lừa được nguyên thân mềm yếu thiếu kinh nghiệm, chứ đừng hòng lừa được cô —— Chị đại Tạ Lan Nha!

Ngoài phòng lập tức vội vã gõ cửa hai lần, giọng nói to hơn một chút: “Chị cả chị nói cái gì thế, đều là người một nhà, ai lại bỏ đói chị, bây giờ mọi người đi làm rồi, em chuyên môn đến nói với chị, đừng lo lắng, em sẽ nghĩ cách cho chị, đợi lát nữa nhất quyết không để chị gả vào nhà họ Trần.”

Tạ Lan Nha híp híp mắt: “Nói ít thôi, lấy đồ ăn cho tôi!”

Đôi dép đỏ đi vài bước, có vẻ lưỡng lự.

Nhưng một lát sau, dưới ngưỡng cửa nhét vào một quả trứng gà: “Chị cả, đây là em phần cho chị, chị đừng nói cho bà nội biết nhé.”

Tạ Lan Nha đứng dậy muốn đi lấy nhưng đầu vừa đau vừa choáng, chỉ có thể ngồi xuống lần nữa.

Cô biết, cơ thể này đã bị giày vò thảm rồi.

“Nữu Nữu, em đi lấy trứng gà qua đây, chị bóc cho em.”

Nữu Nữu nhanh chóng đi lấy, lúc bóc vỏ tay Tạ Lan Nha còn run rẩy, đói quá.

Cô ăn một miếng lòng trắng trứng nhỏ, còn lại đưa cho Nữu Nữu: “Ăn đi. Đợi chị khỏe lại sẽ thịt gà cho em ăn.”

Nữu Nữu tin tưởng cười cười với Tạ Lan Nha, sau đó cầm lấy quả trứng cắn một miếng lớn, rõ ràng là rất đói.

Ngoài cửa lại nói: “Chị cả, nếu chị hứa với em không làm ồn ào ầm ĩ thì em sẽ vào nói với chị vài câu, được không?”

Tạ Lan Nha còn chưa kịp trả lời, ổ khóa trên cửa đã “lạch cạch” hai tiếng, cửa mở một khe nhỏ.

Một bóng người lách vào, lại lập tức chặn cửa: “Chị cả, chị, không sao chứ?”

Tạ Lan Nha ngẩng đầu.

Cô gái bước vào khoảng mười bảy, mười tám tuổi, tóc thắt hai bím, đường nét khuôn mặt chỉ có thể miêu tả là bình thường, ánh mắt bồng bềnh đảo quanh khắp phòng.

Tạ Lan Nha biết đây là Tạ Mai Nhị, con gái của chú hai Tạ Kim Sơn, năm nay mười bảy tuổi.

Tạ Mai Nhị nhìn thoáng qua Nữu Nữu nhỏ bé, chán ghét nhếch môi, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tạ Lan Nha, nhiệt tình nắm tay: “Chị cả, em nói cho chị, chị đừng lo lắng, lát nữa em đưa chị đến nhà họ Trần, sau đó chị chạy đi, em gả thay chị!”

Tạ Lan Nha vốn muốn buông tay Tạ Mai Nhị, nghe thấy câu này lại bị sốc!

Chẳng lẽ phân tích của cô về những người này thông qua ký ức của nguyên thân là sai?

Một lũ lòng lang dạ sói, lại xuất hiện một vị thánh mẫu, muốn thay cô gả đi làm mẹ kế cho người ta?

Thật tuyệt vời!

Nhưng, đã có ý tốt như vậy, sao lại không nói ra trước khi nguyên thân đập tường?