Tô Nguyễn cảm thấy vô cùng thoải mái.
Nàng nhắm mắt lại nằm ườn một cách khoan khoái, vẻ mặt lười biếng và thỏa mãn, Bạch Nhung như thể có thể nhìn thấy chiếc đuôi hồ ly bồng bềnh của tiểu thư mọc ra từ phía sau, dùng đầu nhọn mềm mại của đuôi quét qua mặt nàng.
"Diệu Linh."
Nàng gọi.
Diệu Linh cứng nhắc đứng dậy, quay lưng lại với nàng và nói: "Tiểu thư."
Tô Nguyễn: "Qua đây."
Diệu Linh bỏ xuống những hạt lựu, cúi đầu đi qua, ngoài làn sương mù lơ lửng bên dưới, hoàn toàn không dám nhìn sang chỗ khác.
"Không muốn đi, bế ta về."
Tắm suối nước nóng xong, giờ đây Tô Nguyễn hoàn toàn là một con hồ ly lười biếng không có xương, nàng lười biếng mở mắt ra, nhìn hắn.
Diệu Linh chỉ nhìn nàng một cái, sau đó không dám nhìn nữa.
Hắn cúi người xuống, bị thiếu nữ dùng đôi tay mềm mại như không có xương ôm lấy cổ. Lúc đó, toàn bộ khí huyết trong người dường như đang cuộn trào, cổ họng hắn khô khốc, yết hầu nhấp nhô lên xuống, vô thức ôm lấy eo và đầu gối của nàng, bế nàng lên.
"Tiểu thư, ta cũng có thể bế người về." Bạch Nhung bên cạnh không thể ngừng chua xót.
Tô Nguyễn dùng một tay quàng vào cổ Diệu Linh, tay kia vươn ra véo má bầu bĩnh của Bạch Nhung, cười nói: "Làm sao có thể để tiểu Nhung của ta chịu khó được."
Bạch Nhung đỏ mặt tía tai.
Diệu Linh không nhìn lén, nhưng trong lòng vô cùng ghen tị với Bạch Nhung.
Hắn ôm trong lòng tiểu thư mềm trơn hơn cả đậu phụ này, có lẽ bởi suối nước nóng lúc nãy khiến da nàng ửng hồng, đôi mắt như lấp lánh ánh hồ quang, trông như người say.
Cánh tay mềm mại của tiểu thư vẫn quàng trên cổ hắn, dường như cảm thấy khó chịu, nàng cọ cọ trong lòng hắn, cuối cùng áp mặt vào ngực hắn.
Hắn thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của nàng, qua lớp áo, nhẹ nhàng lướt qua da hắn.
Cánh tay của Diệu Linh không khỏi căng cứng thêm vài phần, như đồng sắt cứng rắn.
Theo con đường lúc nãy, Diệu Linh đưa nàng trở về, vừa về đến nơi, bất chấp vết thương, hắn đã tắm nước lạnh, mới miễn cưỡng bình phục sự kích động từ thân đến tâm.
Tô Nguyễn khi không vui sẽ bắt nạt người khác.
Buổi sáng sớm, khi Tô Nguyễn và Bạch Nhung đi dạo quanh Tô Phủ, nàng bắt Diệu Linh chạy xung quanh Tô Phủ khổng lồ chạy vòng quanh, đợi đến khi nàng đi mệt rồi mới cho Diệu Linh cõng nàng về.
Buổi tối cũng vậy.
Bạch Nhung, vốn có chút ý kiến về Diệu Linh, nhưng khi thấy hắn đối xử với tiểu thư vô cùng kính trọng, lễ phép, còn chủ động lên núi săn bắn, hái quả hái rau dại, đốn củi nhóm lửa, hầu như lo liệu mọi việc lớn nhỏ trong phủ, cuối cùng cũng chấp nhận hắn.
Dù sao, có một người hầu nam trong phủ cũng tiện lợi.
Tô Nguyễn sống vô cùng tự do tự tại trong phủ, nàng muốn làm gì thì làm.
Ví dụ như, thèm thuồng những con cá lóc béo mập trong sông, nàng liền kiên nhẫn dậy từ sáng sớm đi câu cá.
Không biết là do kỹ thuật kém hay do mồi do tiểu hồ ly ném, không có con cá nào chịu cắn câu, ngược lại Diệu Linh lại câu được từng con một.
Tiểu hồ ly cho rằng vận may của nam chính đã cướp đi cá của nàng.
Vì vậy, Tô Nguyễn trực tiếp cướp vị trí của hắn, và đuổi Diệu Linh đến nơi khác.
Đổi vị trí câu, Diệu Linh vẫn câu được cá liên tục.
Tô Nguyễn vẫn không thể câu được cá.
Bạch Nhung trải một tấm lụa mềm mại trên bãi cỏ phía sau, chuẩn bị bữa trưa dã ngoại ngày hôm nay.
Đợi đến khi câu được đầy nửa xô cá, Diệu Linh mang xô cá đem qua, đổ tất cả cá vào xô cá của Tô Nguyễn.
"Tiểu thư hôm nay câu được nhiều cá."
Tô Nguyễn liếc nhìn hắn.
Khuôn mặt vốn không có nụ cười, đôi môi đỏ mọng cong lên nhẹ, rồi lại nhanh chóng mím môi, vẻ cố gắng che giấu biểu cảm đắc ý của mình, giống như không muốn ai phát hiện ra vẻ mặt tự mãn của mình.
Diệu Linh cảm thấy trái tim mình như tan chảy.
Niềm vui sướиɠ gần như tràn đầy l*иg ngực, lộ liễu ra ngoài.
Hắn thích Tô tiểu thư kiều diễm này.
Có thể nói, ngay từ cái nhìn đầu tiên đã thích.
Thời gian qua chung sống, từng nụ cười, cử chỉ của nàng đều khiến hắn yêu thích đến tận tâm can.
"A Nhung, ta muốn ăn cá lóc kho tộ."