Vương Gia Anh Minh

Chương 2

Cả đêm, Lâm Thanh không thể nào chợp mắt. Những lo lắng và suy nghĩ về ánh mắt của Vương gia cứ ám ảnh cậu, khiến tâm trí không thể yên ổn. Ánh mắt sắc bén và đầy quyền lực ấy như một lời cảnh báo, cậu biết rõ nhiệm vụ này nguy hiểm nhưng bây giờ muốn dừng cũng không được.

Cậu cứ trằn trọc mãi, cậu mới thϊếp đi được một chút thì mặt trời đã lên cao, Lâm Thanh thức dậy với hai mắt thâm quầng như gấu trúc. Ngay cả trong giấc ngủ ngắn ngủi, cậu cũng không thể thoát khỏi những ám ảnh.

Nguyên, bằng hữu của cậu, trở về sau một đêm làm nhiệm vụ. Vừa nhìn thấy Lâm Thanh, Nguyên không thể tin vào mắt mình. “Lâm Thanh, ngươi sao thế này? Trông ngươi như vừa trải qua một cơn ác mộng vậy!”

Lâm Thanh mệt mỏi xoa hai mắt, ngáp một cái. “Ta cả đêm không ngủ được. Cứ nghĩ mãi về Vương gia và nhiệm vụ này. Ta lo lắng không yên.”

Nguyên thở dài, bước lại gần và đặt tay lên vai Lâm Thanh. “Ngươi phải bình tĩnh lại, nếu cứ thế này thì làm sao ngươi có thể đối phó được với Vương gia?”

“Ta biết.” Lâm Thanh đáp, giọng nặng nề. “Nhưng ta không thể ngừng lo lắng. Hắn quá nguy hiểm, và sự im lặng của hắn làm ta cảm thấy bất an. Hơn nữa, còn có Trần Kiên… hắn khinh thường ta và nghĩ rằng ta sẽ thất bại.” Nguyên nhíu mày. “Trần Kiên? Ngươi gặp hắn à?” “Phải” Lâm Thanh gật đầu. “Hắn đến đây đêm qua, bảo rằng sư phụ đã cử hắn đến để hỗ trợ ta. Nhưng thực chất, hắn đến để xem sự thảm hại của ta, còn muốn tự mình hoàn thành nhiệm vụ mà sư phụ đã giao cho ta.”

Nguyên thở dài, rồi ngồi xuống bên cạnh Lâm Thanh. “Ngươi có kế hoạch gì tiếp theo không?” Lâm Thanh nhìn ra cửa sổ, đôi mắt mệt mỏi nhưng vẫn ánh lên quyết tâm. “Ta muốn xuống phố một chuyến, vừa để giãn gân cốt, vừa tiện thăm dò tình hình. Có lẽ ta sẽ tìm được gì đó.”Nguyên nhìn Lâm Thanh một lúc, rồi gật đầu. “Được, nhưng ta không đi cùng ngươi được.”

“Ta tự đi được rồi. Cảm ơn ngươi.” Lâm Thanh đáp, cố gắng nở một nụ cười mệt mỏi. “Ta đi một lát sẽ về.” Lâm Thanh cải tranh một chút, nghĩ lại nên lấy mũ che mặt lại rồi đi vội.

Lâm Thanh nhẹ nhàng bước qua những con phố đông đúc, ánh mắt luôn cảnh giác và thận trọng. Cậu quan sát từng ngóc ngách, từng khuôn mặt, từng hành động nhỏ nhất để tìm hiểu tình hình xung quanh. Từng bước chân của cậu dường như lướt đi mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào, tuy nhiên… do không chú ý mà va phải người gánh hàng.

“Ta xin lỗi.” Lâm Thanh cúi xuống nhặt giúp trái cây bị rơi trên đất. “Ngươi không có mắt hả?” Cậu vội vàng xin lỗi và bồi thường cho người gánh hàng kia một nén bạc.

Gần đến khu vực có đám người tụ tập, Lâm Thanh dừng lại một chút, đôi mắt lo lắng lướt qua đám đông. Mùi hương của thức ăn đường phố, tiếng cười nói ồn ào, tất cả như hòa quyện vào nhau, nhưng không làm giảm đi sự căng thẳng trong lòng cậu.

Khi đến gần đám người trước cáo thị, “Nhanh như vậy?”, Lâm Thanh dừng lại một chút, nhìn quanh lần nữa để chắc chắn không ai để ý đến mình. Cậu thầm nuốt nước bọt, lòng đầy lo lắng, rồi quyết định chen vào đám đông để nhìn cho rõ.

"Liệu có phải là mình không?" Cậu tự hỏi, tim đập nhanh hơn khi nhìn vào cáo thị. Hình ảnh trên cáo thị không phải là cậu. Một hơi thở dài nhẹ nhõm thoát ra khỏi đôi môi khô khốc. “Không phải mình." Lâm Thanh tự nhủ, lòng nhẹ nhõm nhưng cũng không bớt phần căng thẳng. Cậu rút lui khỏi đám đông, cố gắng không để lại dấu vết.

Nhưng khi vừa quay lưng lại, Lâm Thanh cảm thấy một sự hiện diện quen thuộc và đầy quyền lực. Vương gia cùng thuộc hạ của hắn đang đi tới, ánh mắt sắc bén của Vương gia lướt qua đám đông. Tim Lâm Thanh đập thình thịch, người không kìm được sự sợ hãi. Tim Lâm Thanh đập thình thịch, một nỗi sợ hãi dâng lên khiến cậu không thể nào kìm nén. "Làm sao đây? Họ có nhận ra mình không?" Cậu nhanh chóng trấn tĩnh lại, đôi tay run rẩy giữ chặt mũ che khuất mặt và cố gắng bước qua Vương gia một cách tự nhiên nhất.

Ánh mắt Vương gia dừng lại trên người cậu, đôi mắt sâu thẳm như muốn xuyên thấu tâm can của Lâm Thanh. Đôi môi mỏng của Vương gia khẽ nhếch lên, một nụ cười lạnh lẽo hiện ra. Thuộc hạ bên cạnh, nhận ra sự chú ý của Vương gia, khẽ cúi đầu hỏi, “Cần bắt lại không, thưa Vương gia?”

Vương gia nhìn theo Lâm Thanh một lúc, rồi bình thản đáp, "Vẫn chưa, thời cơ chưa tới.”

Lâm Thanh sau khi thoát khỏi tầm mắt của vương gia liền nấp vào một góc, lòng đầy lo lắng nhưng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu nghĩ: "Mình phải cẩn thận hơn. Lần sau có thể sẽ không may mắn thế này." Ánh mắt của Vương gia vẫn như một lưỡi dao sắc bén, khiến Lâm Thanh không khỏi run rẩy. Nhìn quanh lần nữa, Lâm Thanh tiếp tục di chuyển, cố gắng biến mất vào đám đông như một cái bóng.