Editor + Beta: Linoko
Trong suy nghĩ của Diêu Tuyên, nếu chính mình khiến bí cảnh Tứ Vô xuất thế, việc các học đồ có được cứu hay không, đối với cậu mà nói bất quá chỉ là tận hết sức người, nghe theo mệnh trời thôi. Nói thêm thì cậu còn nhớ đến đồng học trong học đường nhiều hơn một chút, ngược lại rất ít khi nhớ đến người nhà.
Có lẽ là vì lần cuối cùng gặp người nhà đã quá lâu rồi — hơn nữa kiếp trước do cậu liên lụy mà cả nhà bị diệt, trong đó hẳn là có vài phần cảm giác e ngại gần gũi.
Tóm lại, lúc này cậu chỉ chuyên tâm vào việc gỡ bỏ phong ấn trên cánh cửa.
Phong ấn ở lối vào bí cảnh thường không quá phức tạp, chẳng mất bao lâu, Diêu Tuyên đã thành công tiến vào bên trong cánh cửa.
Nào ngờ vừa ngước mắt lên, cậu đối diện với tám cánh cửa.
Tư duy cậu không khỏi lan man một chút, biến thành tám, lần sau có phải sẽ biến thành 64, rồi lần sau nữa có phải sẽ biến thành 512?
Sự thất thần này kỳ thực cũng chỉ trong chớp mắt, nhưng khi cậu hoàn hồn, lại nghe thấy tiếng động từ cửa truyền đến.
Nghe tiếng động, Diêu Tuyên quay đầu nhìn lại, liền thấy một nam tử trẻ tuổi diện mạo tuấn tú khoác áo choàng, được một đám người vây quanh chậm rãi bước vào. Chiếc áo choàng có mũ trùm bằng lông cáo tuyết tinh khiết, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của người nọ.
Đám người đó cũng nhìn thấy Diêu Tuyên, lập tức một thiếu nữ váy đỏ nói với người nọ: "Công tử, có người kìa! Ủa! Là một đứa trẻ!" Vừa nói cô ta vừa tiến lên vài bước, rất hứng thú nhìn chằm chằm Diêu Tuyên.
Lại có một thiếu nữ khác mặc trang phục giống vậy nói: "Công tử, để thϊếp đi hỏi cho rõ!"
Nhưng cô ta bị vị công tử kia ngăn lại: "Khoan đã, các ngươi cứ đứng đây chờ, bất kể ai đến cũng đừng để ý tới."
Đám người đó hiển nhiên là tùy tùng của hắn, nghe vậy có vẻ hơi lo lắng, đồng thanh nói: "Công tử, sao có thể để ngài một mình mạo hiểm được!"
Vị công tử kia vẫy tay, đám tùy tùng lập tức im lặng. Hắn lại nhìn về phía Diêu Tuyên, nở một nụ cười ôn hòa: "Ngươi có nhận ra ta không?"
Diêu Tuyên trong lòng giật mình, miệng nói: "Không nhận ra." Trong lòng lại nghĩ người này cảm giác nhạy bén thật, kỳ thực cậu đã đoán được thân phận đối phương.
Dù đang ở trong bí cảnh, nhưng vẫn có người hầu theo hầu trước sau, trong đó còn có mấy Ngự Yêu Sư cấp Tướng, lại còn có vẻ hơi ốm yếu — nếu không phải vị Tứ Vô công tử kia thì còn có thể là ai?
Tứ Vô công tử cười tủm tỉm hỏi tiếp: "Tiểu huynh đệ, ngươi cũng là học đồ của Phong Yêu Phủ?"
Diêu Tuyên cũng không ngạc nhiên khi thân phận mình bị đoán ra, gật đầu rồi hỏi lại: "Ngươi có thấy các học đồ khác không? Bọn họ có khỏe không?"
Tứ Vô công tử nói: "Bọn họ chắc là vẫn khỏe, đều được sư trưởng đón về rồi, chỉ có tiểu huynh đệ ngươi, sao lại chạy đến nơi này?"
Giọng điệu của hắn như đang trách móc một đứa trẻ chạy lung tung, khiến Diêu Tuyên nhìn hắn thêm mấy lần, giả vờ ngơ ngác đáp: "Ta cũng không rõ lắm, không biết sao lại vào được đây."
Còn về việc Tứ Vô công tử có tin hay không, Diêu Tuyên hoàn toàn không đoán được. Bởi vì vừa rồi mình chỉ liếc nhìn hắn một cái, đã khiến đối phương nhận ra được vài phần tâm tư của mình. Nếu có ai nói với hắn Tứ Vô công tử là kẻ ăn chơi trác táng, Diêu Tuyên muốn phun vào mặt kẻ đó!
Tuy nhiên họ vốn không phải bạn bè, giữa hai người cũng chẳng có xung đột gì, Diêu Tuyên tự nhận mới là Ngự Yêu Sư cấp Sĩ nên chẳng đáng để đối phương để tâm, vì vậy tin hay không cũng chẳng sao.
Nào ngờ Tứ Vô công tử chưa kịp mở miệng, một thị nữ bên cạnh đã tỏ vẻ đồng cảm đoán: "Chẳng lẽ ngươi cũng hay quên đường?"
Diêu Tuyên: "......"
Cô thị nữ đó đã quay sang nói với bạn: "Ta nói trên đời này ngoài ta còn có một người hay lạc đường, không ngờ lại gặp được ở đây."
Diêu Tuyên: "......"
Có vẻ khó mà trò chuyện với đám người này, Diêu Tuyên vừa nghĩ, vừa nhớ ra tốc độ Tứ Vô công tử và mọi người tới bí cảnh thật nhanh làm sao.
Chính mình vừa mới khởi động chìa khóa chưa lâu, rồi gỡ bỏ phong ấn đại môn, vậy mà Tứ Vô công tử đã theo sau tới ngay! Chẳng phải hắn còn phải xông qua hai tầng trận thế sao?
Nhớ lại kiếp trước bí cảnh Tứ Vô chính là do Tứ Vô công tử phát hiện, Diêu Tuyên chợt nảy ra một ý nghĩ, chẳng lẽ quỹ đạo đã định này dù có thay đổi, cuối cùng vẫn sẽ quay về vết cũ? Ví dụ như truyền thừa của Thương Cảnh...?
"Tiểu công tử! Tiểu công tử?" Cô thị nữ cảm thấy đã tìm được tri âm giơ tay vẫy vẫy trước mặt Diêu Tuyên.
Diêu Tuyên cuối cùng cũng hoàn hồn, ánh mắt lộ vẻ kiên định.
Quay về vết cũ ư?
Thì đã sao!
Cậu càng tin rằng sự thành bại do người! Như trước mắt đây, Gai Man Đà La vốn thuộc về Tứ Vô công tử kiếp trước, giờ chẳng phải đã thành yêu sủng của chính mình rồi sao!
Tứ Vô công tử ngăn thị nữ lại rồi mở miệng, ánh mắt lại đặt lên cánh tay Diêu Tuyên.
Gai Man Đà La có vẻ cảm thấy hắn nhìn chăm chú, cành lá khẽ lay động, những mầm đỏ nhỏ nhanh chóng ẩn đi.
Hắn tỏ vẻ như vừa hiểu ra, "Hóa ra vậy."
Diêu Tuyên không nghe rõ: "Cái gì cơ?"
Không ngờ Tứ Vô công tử rất thản nhiên, "Ta đang nói về yêu sủng của ngươi đấy." Hắn chỉ vào Gai Man Đà La đang leo trên cánh tay Diêu Tuyên, rồi nói tiếp, "E rằng tiểu huynh đệ ngươi ký khế ước mà chưa hiểu rõ lai lịch, nó gọi là Gai Man Đà La, thuộc hệ Mộc, cũng là yêu sủng hệ Tinh Thần. Có chút liên quan đến bí cảnh này, nên ngươi mới tới đây nhanh như vậy."
Cảm thấy đối phương cướp lời của mình, Diêu Tuyên chỉ còn biết im lặng.
Nhưng Tứ Vô công tử lại cười thẳng thắn với hắn, Diêu Tuyên khóe môi giật giật, cuối cùng cũng đáp lại một nụ cười.
Tứ Vô công tử vỗ nhẹ tay: "Thế mới phải chứ, còn trẻ mà, làm gì phải làm bộ già dặn, cười nhiều vào mới đáng yêu."
Cô thị nữ bên cạnh liên tục gật đầu, "Tiểu công tử nên cười nhiều hơn."
Diêu Tuyên: "......"
Diêu Tuyên không thể giải thích rằng linh hồn trong thân thể này kỳ thực không còn trẻ, đành phải chấp nhận ý tưởng của Tứ Vô công tử. Cậu theo bản năng bĩu môi, lại không biết trong mắt đối phương càng thêm vài phần trẻ con, rồi lại nhìn về phía tám cánh cửa đối diện.
Bên tai vang lên giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi như nước chảy của Tứ Vô công tử, "Đây là tám cửa, tương ứng với khai, hưu, sinh, tử, kinh, thương, đỗ, cảnh......"
Thật ra không cần Tứ Vô công tử lên mặt dạy đời, Diêu Tuyên cũng biết đây là tám cửa nào. Hơn nữa cậu còn biết, thông thường mà nói, khai, hưu, sinh tam môn thuộc về cát môn, đi vào dù chẳng được lợi lộc gì, cũng chỉ là đi vòng vèo chứ không đến nỗi mất mạng trong đó. Còn tử, kinh, thương tam môn thuộc về hung môn, nghe tên đã đoán được cực kỳ nguy hiểm, đối với kẻ như cậu, ngay cả Ngự Yêu Sư cấp Tướng cũng chưa đạt tới, quả thật có thể nói là đường cùng. Đỗ, cảnh nhị môn thì thuộc loại trung bình, kẻ tài cao gan lớn vào dạo chơi cũng được, cậu cũng không cần phải cân nhắc.
Chỉ là, đây là tình huống thông thường. Nếu Tứ Vô bí cảnh là bí cảnh thật, rất có thể có những điểm đặc biệt. Nếu không, bí cảnh cũng không thường xuyên có người ra vào, mỗi khi xuất hiện đều khiến rất nhiều Ngự Yêu Sư bỏ mạng trong đó.
Vừa rồi Diêu Tuyên vẫn chưa hành động, chính là đang cân nhắc nên vào cửa nào.
Trong lúc cậu suy nghĩ, Tứ Vô công tử vẫn tiếp tục giảng giải, lúc này đã nói đến những tình huống khác.
"... Chỉ là đến tình huống thực tế, còn cần xem tám cửa đó ứng với cung nào, lại phải xem vượng tương hưu tù. Ví dụ như Hưu môn, nếu bị khắc, e rằng còn hung hơn cả Thương môn, nhưng nếu gặp tình huống tương sinh, lại chưa chắc đã kém Sinh môn..."
Diêu Tuyên vừa nghe, vừa đối chiếu với những gì mình đã biết. Trên thực tế, những tình huống Tứ Vô công tử nói hắn đều đã nghĩ tới, chỉ là chưa quyết định nên chọn cửa nào. Hắn đang do dự, Tứ Vô công tử không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh cậu.
Tuy rằng đối phương có vẻ mặt ốm yếu, dưới áo khoác thân hình có thể thấy hơi gầy, nhưng chiều cao thực sự còn hơn Diêu Tuyên đã chạy trốn một đoạn cả cái đầu — không biết có phải vì vừa rồi bị coi như trẻ con, lúc này cảm giác về sự hiện diện của người trưởng thành bên cạnh càng rõ ràng, Diêu Tuyên muốn tạo khoảng cách.
Nào ngờ vai lại bị Tứ Vô công tử vỗ nhẹ, "Tiểu huynh đệ, nếu ngươi tin ta, không ngại từ Kinh môn đi vào."
Diêu Tuyên hơi giật mình, bởi vì Tứ Vô công tử đưa ra lời khuyên là "Kinh môn", chính là một trong tam hung môn, nếu nói đối phương không có ý tốt thì hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng Diêu Tuyên lại cảm thấy, có lẽ mình có thể nghe theo lời khuyên của hắn.
Thấy hắn nhìn về phía Kinh môn, rồi lại ngước mặt nhìn mình, Tứ Vô công tử lộ ra nụ cười ôn hòa, lại nói thấm thía: "Tiểu huynh đệ, nói thật, hiện tại là ta, ngươi tin thì thôi, đổi lại người khác, vẫn không nên dễ dàng tin tưởng như vậy."
Diêu Tuyên: "......"
"Ngươi hiện đang ở bên ngoài, không giống như khi ở học đường đâu, phải biết lòng người hiểm ác."
Diêu Tuyên: "......"
"Đó là công tử ta, có khuôn mặt trung hậu thành thật, cũng chưa chắc đã có trái tim trung hậu thành thật."
Diêu Tuyên: "......"
"Phải biết rằng tri nhân tri diện bất tri tâm, lòng dạ con người cách nhau một lớp da."
Diêu Tuyên cuối cùng không chịu nổi nữa, trực tiếp đi về phía Kinh môn, đẩy cửa ra, không chút do dự bước vào.
Khi quay lại đóng cửa, cậu loáng thoáng nghe thấy một người hầu trách móc Tứ Vô công tử: "Công tử, ngài làm tiểu công tử kia sợ chạy mất rồi!"
Tứ Vô công tử sờ mặt: "Ta có đáng sợ đến thế sao?"
Lại là một tràng cười hi hi ha ha.
Diêu Tuyên thầm nghĩ cậu mới không phải chạy trối chết...
Tứ Vô công tử thấy cậu thật sự vào Kinh môn, ánh mắt càng thêm dịu dàng, đám người hầu cũng vây quanh lại, người nọ câu kia: "Ôi, công tử, tiểu công tử kia thật sự đi vào rồi?" "Công tử chúng ta chỉ điểm chắc chắn là đúng!" "Công tử ngài lại nâng cao tầm tương tác rồi!"
"Được rồi." Tứ Vô công tử hưởng thụ một hồi mọi người nịnh hót, mới nói, "Các ngươi đợi ở đây, ta cũng đi vào."
Lần này lại không ai phản đối, mà nếu Diêu Tuyên có mặt ở đó hẳn sẽ kinh ngạc, bởi vì Tứ Vô công tử tiến vào cánh cửa còn hung hiểm hơn cả hắn ba phần, chính là — Tử môn.
Hắn vừa mới bước vào, sau lưng liền đến một đám đông.
Những người này có khoảng ba bốn mươi người, tụm năm tụm ba, vừa quan sát tình hình tám cửa, vừa bàn tán xôn xao, kỳ lạ là, cho đến khi họ chọn cửa đi vào, dường như chưa từng phát hiện ra đám người hầu của Tứ Vô công tử.
Sau đó, tại chỗ vang lên vài tiếng cười khúc khích, rồi có tiếng nói chuyện truyền ra.
"Công tử bày trận thật tuyệt, hoàn toàn không ai phát hiện ra chúng ta!"
"Còn phải nói, công tử chúng ta là người thế nào, nếu bị người ta phát hiện, chúng ta chẳng phải làm mất mặt công tử sao!"
"Đám người này tìm chết cũng nhiều thật, tám phần đều vào chính là mấy cửa — sinh, khai, hưu, chỉ có vài người chọn cửa khác."
"Mặc kệ bọn họ, bọn họ đâu có được như tiểu công tử kia số mệnh tốt, được công tử chỉ điểm."
"Suỵt, lại có người đến..."