Editor + Beta: Linoko
"Vệ Hạo Sinh ngã xuống từ đây sao?" Thương Tử Cao thò đầu nhìn xuống dưới, rồi cẩn thận lùi lại.
Đúng là nơi Vệ Hạo Sinh vừa rơi xuống biển không lâu trước.
Lúc này Diêu Tuyên đã quay lại hội họp với hắn, lại gặp được Thôi Tuyết Chi vừa bị Vệ Hạo Sinh đánh ngất. Sau khi chôn cất Điền Sân xong, ba người mới cùng nhau đến đây.
Thôi Tuyết Chi vẫn còn chưa định thần, một tay nắm chặt tay áo Diêu Tuyên, thỉnh thoảng nhìn lên mặt cậu, như sợ không cẩn thận cậu lại biến mất.
Thương Tử Cao lại quan tâm hơn đến việc Vệ Hạo Sinh rơi xuống. Nơi này là bờ biển họ từng đến, độ cao chênh lệch giữa đất liền và mặt biển Oan Hồn rất lớn, nhìn từ bên cạnh giống hệt vách đá cheo leo. Vách đá này cực kỳ nhẵn bóng, như bị dao chém búa đẽo, không thấy một chút thực vật mọc, dù dùng Long Thủ Yêu Đằng cũng không có chỗ bám víu, phía dưới là biển Oan Hồn đáng sợ kia.
Vì vậy Thương Tử Cao chỉ nhìn vài lần đã yên tâm: "Tám chín phần mười hắn không sống nổi."
Trước đây Diêu Tuyên cũng từng xem xét lâu ở đây, dù nhìn thế nào Vệ Hạo Sinh cũng không có vẻ gì có thể thoát chết.
Chỉ là trong lòng cậu vẫn còn chút nghi ngờ, giống như xem một vở kịch đang hay thì đột nhiên hạ màn, sao cũng thấy chưa kết thúc.
Hơn nữa, cậu còn nhớ rõ lúc ấy khóe miệng Vệ Hạo Sinh bỗng hiện lên nụ cười lạnh - Diêu Tuyên có cảm giác, có lẽ lúc đó Vệ Hạo Sinh vốn chưa hề rơi vào ảo cảnh!
Một khi nảy sinh suy nghĩ này, Diêu Tuyên càng không đoán được Vệ Hạo Sinh hiện giờ sống chết thế nào. Nếu Vệ Hạo Sinh chưa từng rơi vào ảo cảnh, thì biểu hiện của hắn chẳng qua chỉ là đang lừa gạt mình, việc rơi xuống biển có khi cũng là đã tính toán từ trước.
Thôi Tuyết Chi nhìn ra sự khác thường của cậu: "Diêu Tuyên ca, huynh đang lo lắng sao?"
"Ừm." Diêu Tuyên cũng không giấu họ, "Ta cảm thấy Vệ Hạo Sinh chưa chắc đã chết."
Thương Tử Cao kinh ngạc nói: "Không thể nào chứ, ai rơi từ đây xuống mà còn có thể không chết? Chẳng lẽ hắn thành thần tiên rồi?"
Diêu Tuyên bật cười: "Chỉ là một Ngự Yêu Sư sơ đẳng tầm thường, nếu vừa khế ước một yêu sủng biết bay, cũng có thể rơi xuống mà không chết chứ."
Thương Tử Cao "À" một tiếng, "Cũng đúng, nhưng Vệ Hạo Sinh chỉ có Phong Yêu và Long Thủ Yêu Đằng, đâu có khế ước yêu sủng biết bay."
Nhưng ai biết hắn có sắp xếp chuẩn bị gì ở phía sau? Diêu Tuyên lắc đầu: "Thôi, đừng nhắc đến hắn nữa, nếu hắn không sao, sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện."
Thôi Tuyết Chi liên tục gật đầu: "Đúng vậy! Vẫn là đừng nói về Vệ Hạo Sinh! Nhưng hắn thật đáng ghét, lại dám đánh ngất ta, đầu ta giờ vẫn còn đau!" Lại nghĩ đến chuyện Điền Sân gặp phải, là con gái nên có cảm xúc khác với Diêu Tuyên bọn họ, "Điền tỷ tỷ thật là mù quáng, lại cảm thấy Vệ Hạo Sinh là người tốt!"
Diêu Tuyên: "......"
Không hiểu sao cậu có cảm giác mình bị châm chọc, bất giác xấu hổ sờ sờ thái dương.
Thương Tử Cao lại ghé lại gần, hạ giọng nói: "Diêu Tuyên, Diêu Tuyên ca! Về chuyện hôm nay, ta phải gọi huynh một tiếng ca! Cảm ơn huynh vừa thoát thân đã đến giúp ta!"
Trên đường đến đây, họ cũng trao đổi về những trải nghiệm của mình mấy ngày qua. Diêu Tuyên tất nhiên có kỳ ngộ, chỉ thiếu khế ước yêu sủng thứ ba là có thể chính thức trở thành Ngự Yêu Sư cao đẳng, những người khác cũng chưa từng ngừng nỗ lực.
Thôi Tuyết Chi và Thương Tử Cao hiện giờ đều đã là Ngự Yêu Sư trung đẳng khế ước hai yêu sủng, Thôi Tuyết Chi thậm chí đã chạm đến ranh giới Ngự Yêu Sư cao đẳng. Yêu sủng của hai người họ khế ước đều là yêu thú, hơn nữa đều là yêu thú cực kỳ không tồi. Thôi Tuyết Chi khế ước Kim Diễm Bọ Ngựa, hơi giống con Lục Vĩ Bọ Ngựa của Cốc Hướng Vĩ nhưng phẩm cấp cao hơn chút; Thương Tử Cao khế ước một con Ngân Vĩ Tê Tê, phòng thủ khá mạnh, rất thực dụng.
Diêu Tuyên bị giam trong không gian bí ẩn hai năm, học đồ trên đảo Lưu Quang cũng như hắn dự đoán, càng ngày càng ít, nghe nói lần tập hợp trước chỉ còn hơn ba mươi người. Người áo đen kia thường cho họ làm vài nhiệm vụ, khó khăn lại lớn, luôn có học trò không tránh khỏi chết. Dần dà, mọi người đối với điều này dường như cũng trở nên vô cảm.
Nghe Thương Tử Cao nói vậy, Diêu Tuyên nhớ lại phát hiện của mình, nhìn hắn nói: "Chỉ sợ ta không giúp ngươi, ngươi cũng chẳng thiệt gì đâu?"
Thương Tử Cao cười hắc hắc: "Đương nhiên rồi, ta là người thế nào chứ! Không giấu gì huynh, từ bé ta đã thấy nhiều người như Vệ Hạo Sinh! Ngay cả quản sự dưới trướng cha ta, cũng có vài người mà lão nhân gia ấy phải tốn công sức mới trấn áp được! Còn những người lui tới với cha ta thì càng khỏi phải nói!" Lại hạ giọng, "Mẹ ta bảo cha ta, sau này ta phải tiếp quản cơ nghiệp, những chuyện này đều phải học từ nhỏ! Nên từ bé ta đã được cha ta dẫn đi gặp người!" Nói rồi đột nhiên đổi vẻ mặt "thảm thiết", "Có khi ta làm không tốt, còn không cho ta ăn cơm! Lúc đó ta còn nghĩ, chắc ta không phải con đẻ của họ, tám phần là nhặt được ở đầu ngõ!"
Diêu Tuyên bị hắn chọc cười: "Còn bây giờ thì sao?"
"Làm gì có chuyện đó chứ!" Thương Tử Cao vỗ vỗ bên hông, "Nếu không phải con đẻ, làm sao cho ta đai lưng trữ vật này?"
Thôi Tuyết Chi trừng mắt đánh giá Thương Tử Cao một hồi, vừa nghi ngờ vừa kinh ngạc, đột nhiên "a" lên một tiếng: "Ngươi họ Thương, chẳng lẽ ngươi chính là công tử nhà "Bảo Tín thương" đó?"
Thương Tử Cao chắp tay: "Quả nhiên là thiên tài dòng chính Thôi thị Phong Yêu Phủ, thế mà cũng biết ta?" Lại ưỡn ngực, khuôn mặt mập mạp hai mắt híp lại thành hai đường, "Không sai, ta chính là Thương Tử Cao nhà Bảo Tín, đi không đổi tên ngồi không đổi họ!"
Quay đầu thấy Diêu Tuyên như đang suy nghĩ gì, hắn lại giải thích: "Diêu Tuyên ca, nếu huynh không quen thuộc với Bảo Tín hào, thì Bảo Tín cửa hàng bạc, Bảo Tín tiền trang chắc biết chứ, đều là nhà ta cả."
Diêu Tuyên cười: "Sớm biết ngươi là người thừa kế Bảo Tín thương, ta đúng là đã chẳng cứu ngươi!" Có trải nghiệm kiếp trước, hắn thực sự rất hiểu biết về Bảo Tín hào. Đây chính là một hiệu buôn trải rộng khắp Thái Vũ quốc, từ cửa hàng bạc đến hiệu đổi tiền, vận chuyển hàng hóa đi xa, đủ loại kinh doanh đều có một chân, chẳng trách đai lưng trữ vật muốn mua là mua, muốn cho con trai là cho luôn!
Là con trai trưởng nhà Bảo Tín Thương, Thương Tử Cao tuyệt đối là kẻ tinh quái, e rằng vẻ ngoài tùy tiện kia, đều chỉ để đánh lừa kẻ không có ý tốt thôi.
"Đừng mà!" Gã mập nhỏ kêu lên quái dị, kéo tay áo cậu nói, "Ta đã gọi huynh một tiếng ca rồi còn gì!"
Thôi Tuyết Chi cười hì hì nhìn bọn họ đùa giỡn, một lát sau mới nói: "Gã áo đen kia gần đây càng ngày càng thích triệu tập mọi người, ta cứ cảm thấy, hắn như đang tìm ai đó, hoặc tìm thứ gì đó."
Diêu Tuyên nghe vậy trong lòng giật mình, lại nghĩ đến chuyện khác: "Ta thấy giờ chúng ta cũng nên đi lấy hào bài ra, hiện trên đảo không còn nhiều người như trước, mang trên người cũng không nguy hiểm như trước."
Hắn lại đoán Phương Nguyên Diệu e là đang tìm mình, nhớ lại lúc ấy hào bài hắn chưa từng mang trên người, Phương Nguyên Diệu nói không chừng đã có phát hiện, hiện giờ vẫn nên mang theo thì hơn.
Ai ngờ đến chỗ chôn hào bài trước kia đào lên, dưới đất chỉ còn trống rỗng một cái hố.
Thương Tử Cao nhíu mày: "Không có à? Chẳng lẽ bị Vệ Hạo Sinh đào đi rồi?"
Diêu Tuyên cũng có nghi ngờ này.
Thôi Tuyết Chi lại chẳng mấy để ý: "Không có thì thôi! Trong tay người khác chắc không chỉ một cái, tìm vài người cướp là được!" Lại thấy ánh mắt hai người kia hướng về phía mình, nàng lập tức ngượng ngùng, hỏi nhỏ, "Ta nói sai rồi sao?"
"Không có, không có!" Thương Tử Cao vội vàng xua tay, thể hiện lập trường.
Diêu Tuyên cũng nói: "Không sai." Cậu thầm nghĩ quả thật mọi người đều có thay đổi, trước đây vì chuyện này Thôi Tuyết Chi còn khóc lóc một hồi, giờ đây lại thực sự quen với nó.
Đúng lúc này, giọng Phương Nguyên Diệu lại một lần vang vọng khắp đảo.
"Lũ nhãi ranh! Còn sống không? Tất cả cút lại đây cho ta!"
Diêu Tuyên không ở đây thời gian đó, đám học trò trên đảo đã quen với việc hắn thường xuyên triệu tập, Thôi Tuyết Chi và Thương Tử Cao nghe vậy không cần suy nghĩ đã chạy ngay, chạy được vài bước mới phát hiện Diêu Tuyên vẫn đứng phía sau.
Thương Tử Cao quay đầu thấy cậu đứng im, tưởng cậu lo lắng chuyện mất tích mấy năm nay, liền nói: "Diêu Tuyên ca, huynh đừng lo, thường có người mấy lần trước không thấy, sau lại lại xuất hiện. Cứ bảo tìm chỗ tu luyện, chẳng ai quản mấy chuyện đó đâu."
Diêu Tuyên thầm nghĩ người khác thì mặc kệ, chứ Phương Nguyên Diệu thì khó nói. Chỉ là cậu cũng không tiện nói thẳng với họ, nghĩ tới nghĩ lui, lại đưa tay nắm chiếc chìa khóa trong ngực - chìa khóa Tứ Vô bí cảnh này hắn luôn mang bên mình, cũng có mục đích.
Từ khi phát hiện Lưu Quang Đảo có thể liên quan đến Tứ Vô bí cảnh, cậu đã có ý nghĩ này: Một khi Tứ Vô bí cảnh xuất thế, tự nhiên sẽ khiến nhiều cường giả đến điều tra nơi này, như vậy bọn học đồ họ cũng sẽ bị phát hiện.
Tuy có khả năng gặp phải kẻ không phân biệt trắng đen mà gϊếŧ họ, nhưng cũng có khả năng lớn hơn thoát khỏi tay Phương Nguyên Diệu.
Chỉ là cậu vốn muốn chuẩn bị thêm chút nữa, bằng không với thực lực hiện tại, lợi ích có thể đạt được thật sự có hạn.
Nhưng giờ kế hoạch này e là không được, sau khi kích hoạt chìa khóa, cậu sẽ nhanh chóng bị truyền tống vào bí cảnh, sẽ không còn thời gian dư.
Nhưng nếu không kích hoạt chìa khóa, một khi lộ diện trước mặt Phương Nguyên Diệu, cậu lại có khả năng rất lớn bị nhận ra là kẻ nghe lén lúc đó, Phương Nguyên Diệu tất sẽ hạ độc thủ với cậu.
Trên đường tiến về địa điểm tập hợp, Diêu Tuyên do dự.
Từ xa, cậu đã có thể nhìn thấy bóng dáng Phương Nguyên Diệu, ngón tay nắm chìa khóa hơi dùng lực.
Cậu cần phải quyết định, vì kích hoạt chìa khóa vẫn cần chút thời gian. Cậu không thể hy vọng may mắn Phương Nguyên Diệu không phát hiện ra mình, dù sao Thôi Tuyết Chi nói đối phương e là đang tìm người.
Không do dự nữa, Diêu Tuyên cắn ngón tay, để máu từng giọt thấm vào chìa khóa bí cảnh kia.
Lúc này, ba người họ cũng đã tới địa điểm tập hợp, gã áo đen phía trước quay đầu nhìn về bên này.
Tuy áo đen che mặt, Diêu Tuyên không thấy được biểu cảm Phương Nguyên Diệu, nhưng cậu có thể cảm nhận ánh mắt dừng trên người mình càng lúc càng lạnh lẽo, tràn ngập sát khí.
Cậu biết, thân phận xuyên qua của mình tất đã bị bại lộ.
Chìa khóa kích hoạt xong còn cần khoảng mười hơi thở, Diêu Tuyên hơi mỉm cười, lớn tiếng nói: "Gặp qua Phương tổng trưởng!"