Editor + Beta: Linoko
Cái mầm đỏ nhỏ thò đầu ra từ sau phiến lá, rụt rè hướng về phía Diêu Tuyên, rồi lại e thẹn trốn về.
Sắc mặt Diêu Tuyên dịu lại. Cái Gai Mạn Đà La này còn biết an ủi người, cũng tri kỷ như tiểu Phong Yêu vậy. So với con người, yêu sủng không bao giờ phản bội, sẽ làm bạn với mình cả đời, thật đáng quý và cần được trân trọng biết bao.
Cậu lại nghĩ đến con yêu sủng duy nhất mình đã ký khế ước kiếp trước. Khi đó sau khi bỏ học rời khỏi Phong Yêu Phủ, trong một lần tu luyện ngoài hoang dã cậu gặp được con Thanh Quan Xà bị thương, cứu nó về và thành công ký khế ước. Không biết bao nhiêu lần cậu suýt chết dưới sự truy sát của kẻ địch; không biết bao nhiêu lần cậu gần như rơi vào tử địa... Mỗi lần như vậy, đều là Thanh Quan Xà trả giá bằng thương tích nặng để cứu cậu thoát thân. Thậm chí cuối cùng, Thanh Quan Xà còn suýt hy sinh tính mạng để giúp cậu tiến vào bí cảnh khiến cậu trùng sinh kỳ lạ này.
Dù Thanh Quan Xà chỉ là yêu thú ngũ phẩm, chỉ có một thuộc tính, không thích hợp làm yêu sủng thứ ba của Ngự Yêu Sư, nhưng Diêu Tuyên vẫn hy vọng có thể tìm được và ký khế ước với nó.
Lúc này, Diêu Tuyên thầm nhủ trong lòng: Nếu các ngươi chấp nhận ta, ta nhất định sẽ tìm mọi cách giúp các ngươi không ngừng trưởng thành, không ngừng trở nên mạnh mẽ hơn, đến tận đỉnh cao!
Qua việc thăm dò từng ngày, Diêu Tuyên cũng có chút tâm đắc về không gian cậu đang ở.
Không gian này chắc chắn có liên quan đến Tứ Vô bí cảnh, thậm chí có thể là nơi bắt buộc phải đi qua để vào Tứ Vô bí cảnh, hoặc là điều kiện tất yếu để Tứ Vô bí cảnh xuất thế. Nói cách khác, muốn vào Tứ Vô bí cảnh, nhất định phải đi qua một chỗ nào đó trong không gian này.
Toàn bộ không gian này, hang động đá vôi thông suốt bốn phía, trên thực tế lại hợp thành một trận pháp cực kỳ khổng lồ. Đối mặt với trận pháp này, Diêu Tuyên cảm thấy tim đập nhanh hơn cả khi đối diện Oan Hồn Hải. Vì vậy nếu không tìm ra sinh môn của trận pháp, có lẽ cả đời này cậu cũng không thể rời đi được - tất nhiên, đến khi Tứ Vô công tử tìm đến đây sau 5 năm nữa, nói không chừng cậu cũng có cơ hội.
Nhưng Diêu Tuyên không muốn trông cậy vào người khác, may mắn là kiếp trước cậu đã thăm dò vô số bí cảnh, kết hợp với kinh nghiệm trước đây, cuối cùng cậu suy đoán ra tầng thứ nhất của trận pháp này là cửu cung bát quái.
Trong lúc Diêu Tuyên thăm dò tầng thứ nhất của trận pháp, Gai Mạn Đà La thường quấn quýt trên cánh tay hắn, tò mò thò ra cái mầm đỏ nhỏ như đang quan sát xung quanh. Chỉ cần có chút gió thổi cỏ lay, cái mầm nhỏ liền rụt về ngay lập tức, phiến lá lại bao bọc lấy nó trùng trùng điệp điệp.
Nghĩ đến kiếp trước, Gai Mạn Đà La có thể nói là hung danh lẫy lừng, nhưng giờ đây trong mắt Diêu Tuyên lại cảm thấy nó đáng yêu vô cùng - ngay cả việc hút máu đã nói tốt, Gai Mạn Đà La cũng chỉ yêu cầu mỗi 5 ngày một lần, lượng cũng rất ít, không biết có phải vì sợ hút cạn máu cậu không. Có khi ngược lại phải là Diêu Tuyên trấn an nó rằng còn dư dả, chỉ cần có ích cho nó và không gây trở ngại, Gai Mạn Đà La mới chịu hút nhiều hơn một chút.
Kỳ lạ là, Gai Mạn Đà La rất thích hút máu cậu, cũng nói với Diêu Tuyên rằng máu của cậu giúp ích rất nhiều cho sự trưởng thành của nó, nhưng nhu cầu về yêu hạch lại rất thấp. Trong mấy tháng ở không gian thần bí này, số yêu hạch cậu mang theo vẫn chưa tiêu hao hết.
Diêu Tuyên phỏng đoán, sở dĩ như vậy, hoặc là vì họ đang ở trong một môi trường đặc biệt, Tiểu Trà có được bổ ích từ nơi sinh ra; hoặc là vì máu của cậu có thể thay thế được công hiệu của yêu hạch.
Nửa năm sau, Diêu Tuyên cuối cùng cũng xác định được vị trí sinh môn của tầng thứ nhất trong trận pháp. Ngoài dự đoán của cậu, sinh môn lại chính là nơi cậu gặp được Gai Mạn Đà La.
Sau khi vào sinh môn, cảnh tượng hiện ra hoàn toàn khác với trước đó.
Không còn là quần thể hang động đá vôi chôn sâu dưới lòng đất nữa, mà là một bầu trời xanh giống như cậu từng thấy trong ảo cảnh do Gai Mạn Đà La tạo ra - sau khi xác định mình không hề rơi vào ảo cảnh, Diêu Tuyên cẩn thận quan sát xung quanh.
Đây hiển nhiên là đáy của một thung lũng, vì cậu chỉ có thể nhìn thấy một mảnh nhỏ bầu trời xanh thẳm. Nhưng Diêu Tuyên lại cảm thấy cảm giác áp lực những ngày qua được giải phóng, cả người đều trở nên sảng khoái hơn theo bầu trời trong xanh.
Tiểu Trà hiển nhiên cũng rất thích nơi này, nó lắc lắc phiến lá, rồi lại dùng lá vỗ vỗ mặt Diêu Tuyên, ra hiệu rằng mình rất vui vẻ.
Sau đó Diêu Tuyên thử cảm ứng tiểu Phong Yêu, đáng tiếc phát hiện dường như nó vẫn không ở cùng một không gian.
Trong thung lũng này không có sông ngầm, tất nhiên cũng không còn U Dạ Ngân Ngư. May mắn là trước khi vào sinh môn, Diêu Tuyên đã có chuẩn bị tâm lý, bắt rất nhiều cá bạc mang theo người. Nhưng rất nhanh hắn phát hiện ra sự chuẩn bị này không còn cần thiết nữa, vì trong thung lũng mọc muôn hình muôn vẻ cây ăn quả, những trái cây trên cây chỉ riêng những loại cậu nhận ra đã có vài loại có thể ăn được.
Thậm chí còn có vài loại trái cây cực kỳ có lợi đối với Ngự Yêu Sư! Nếu không phải những trái cây này sau khi hái xuống không thể bảo quản mà chỉ có thể ăn ngay tại chỗ, Diêu Tuyên thậm chí muốn hái thêm một ít mang ra ngoài, dù là để từ từ ăn hay bán đi đều tốt!
Cậu không nhịn được véo véo phiến lá của Tiểu Trà, "Ngươi đúng là phúc tinh của ta mà Tiểu Trà!"
Gai Mạn Đà La bỗng nhiên run lên một cái, phiến lá đồng loạt rủ xuống che kín mít cái mầm đỏ nhỏ.
Diêu Tuyên cười ngã nghiêng, so với tiểu Phong Yêu, Gai Mạn Đà La quả thật dễ thẹn hơn nhiều...
Thung lũng này có lẽ là tầng thứ hai của trận pháp khổng lồ trong không gian thần bí, dù sau này cậu có vào được Tứ Vô bí cảnh hay trở về Lưu Quang Đảo, cậu cũng cần phải giải được câu đố của tầng thứ hai.
Lần này câu đố không còn là cửu cung bát quái nữa. Rốt cuộc là gì, Diêu Tuyên phải mất thời gian dài hơn trước mới có chút manh mối, lại dùng thời gian lâu hơn nữa để giải câu đố này.
Đôi khi, cậu sẽ nghĩ đến tình hình hiện tại của các học đồ trên Lưu Quang Đảo, sẽ nghĩ không biết Vệ Hạo Sinh đã ra tay cướp đoạt đai lưng chứa đồ của Thương Tử Cao chưa, sẽ nghĩ Thôi Tuyết Chi và những người khác có khỏe không, sẽ nghĩ không biết Phương Nguyên Diệu từ nay về sau còn công bố nhiệm vụ nữa không.
Đôi khi, cậu sẽ nghĩ đến tiểu Phong Yêu bây giờ ra sao, tuy có thể cảm nhận được tiểu gia hỏa bình an vô sự, nhưng cũng giống như cha mẹ lo lắng cho con cái vậy, không nhìn thấy thì cứ lo lắng mãi.
Để tránh nghĩ những chuyện vô ích đó, sau nhiều lần thử giải câu đố, Diêu Tuyên rơi vào trạng thái tu luyện điên cuồng hơn.
《Thiên Địa Ca》 và 《Nguyên Khí Quyết》 quả thực là bạn đồng hành hiếm có, Diêu Tuyên phát hiện mình đã có thể chạm đến ngưỡng cửa của Ngự Yêu Sư cao đẳng.
Có thể dự đoán được là, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ trở thành Ngự Yêu Sư cao đẳng. Theo tiến độ này, đột phá trở thành Ngự Yêu Sư Tướng cấp có lẽ cũng không cần quá nhiều thời gian.
Trong chớp mắt, lại một năm trôi qua.
Tính từ khi bọn họ rời khỏi sơ đẳng học đường bước lên Phù Không Thuyền tiến đến Oan Hồn Hải, đã là đầu năm thứ ba.
Diêu Tuyên cũng đã 13 tuổi.
Cậu chính thức đột phá lên Ngự Yêu Sư cao đẳng đã là chuyện của mấy tháng trước, chỉ là chưa có yêu sủng thích hợp để ký khế ước. Nếu bây giờ gặp lại Vệ Hạo Sinh, Diêu Tuyên tin rằng đối phương không còn là đối thủ của mình nữa.
Ngày hôm đó, Diêu Tuyên cuối cùng cũng giải được câu đố của tầng thứ hai trong trận pháp, cậu hơi căng thẳng, không biết liệu còn có tầng thứ ba, tầng thứ tư nữa không...
Nhưng khi nhìn thấy đáp án, hắn phát hiện mình đang đối mặt với hai lựa chọn.
Một là ngay bây giờ đi thăm dò bí cảnh, cậu sẽ có cơ hội một mình thăm dò bí cảnh trong một tháng, sau một tháng, Tứ Vô bí cảnh mới xuất thế. Hai là nhận được một chiếc chìa khóa có thể trực tiếp vào bí cảnh, nhưng một khi hắn kích hoạt chìa khóa, bí cảnh sẽ lập tức xuất thế, dù những người khác vẫn cần trải qua trận pháp này, cũng có thể coi như cùng xuất phát.
Không chút do dự, Diêu Tuyên chọn phương án thứ hai.
Hiện tại cậu mới chỉ là Ngự Yêu Sư cao đẳng, mới ký kết hồn ước với hai yêu sủng, một con còn chưa ở bên cạnh, dù có độc chiếm bí cảnh một tháng, cậu cũng chưa chắc thu được bao nhiêu. Huống chi lựa chọn thứ hai phù hợp hơn với kế hoạch trước đó của cậu, trước tiên cậu cần trở về Lưu Quang Đảo.
Ngay khi đưa ra lựa chọn thứ hai, Diêu Tuyên chỉ thấy trước mắt sáng lòa rồi lại tối sầm.
Cậu phát hiện mình đã quay trở lại hang động đá vôi trước đó, nơi này cách chỗ nghe lén Phương Nguyên Diệu nói chuyện với người kia không xa.
Diêu Tuyên thử triệu hồi tiểu Phong Yêu, lần này quả nhiên thành công. Đợi khi triệu hồi tiểu gia hỏa ra, liền thấy nó hai mắt mơ hồ, như không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng vừa nhìn thấy cậu liền vui mừng nhào tới.
"Tiểu Phong Tử này, ngươi cũng chịu không ít khổ rồi." Diêu Tuyên chọc chọc tiểu Phong Yêu, lòng tràn đầy yêu thương.
Miệng tiểu Phong Yêu đã tiến hóa hoàn chỉnh, nghe vậy liền ê a kể khổ, như đang kể lại những ngày qua.
Diêu Tuyên làm sao không biết nó chắc chắn đã rất cố gắng, vội vàng an ủi một hồi.
Tiểu Phong Yêu tiếp đó đắc ý triển lãm kỹ năng thứ hai của mình: Toàn Phong Trảm.
Nhìn Toàn Phong Trảm chém ra một vết nứt sâu hoắm trên mặt đất, Diêu Tuyên giơ ngón cái lên với tiểu gia hỏa.
Bên cạnh, Gai Mạn Đà La có vẻ không vui, phiến lá đung đưa vài cái, đột nhiên cảnh vật xung quanh biến đổi.
Tiểu Phong Yêu gặp tình huống này ban đầu hoảng sợ, ê a gọi Diêu Tuyên, sau đó lại như phát hiện trò chơi thú vị, vui vẻ bay vòng quanh Diêu Tuyên.
Không đạt được kết quả mình muốn, Gai Mạn Đà La hơi ủ rũ rũ phiến lá xuống, thu hồi ảo cảnh.
Diêu Tuyên lại đối thoại với nó: "Tiểu Trà, đây là kỹ năng của ngươi sao?"
"Đúng rồi." Tiểu Trà nũng nịu nói, "Lần đầu tiên đã cho ngươi xem rồi mà."
"Ngươi còn có kỹ năng nào khác không?"
"Đương nhiên là có rồi, ta là Tiểu Trà mà!" Gai Mạn Đà La phiến lá giật giật, làm động tác như vỗ ngực, "Nó còn có kỹ năng thứ hai, làm sao Tiểu Trà ta lại không có chứ! Nhưng mà..." Nói đến đây Gai Mạn Đà La lại ủ rũ, "Kỹ năng thứ hai của ta không tốt, thật sự không tốt."
"Là kỹ năng gì vậy?" Diêu Tuyên an ủi vỗ vỗ phiến lá của nó, sinh vật nhỏ như vậy buồn bã ủ rũ thì không tốt, cậu vẫn thích nhìn thấy Tiểu Trà thần thái sáng láng hơn.
"Chính là... chính là..." Gai Mạn Đà La phiến lá đung đưa qua lại, cuối cùng vẫn nói ra, "Lão gia gia nói, chính là đánh rắm..."
Diêu Tuyên: "..."
Gai Mạn Đà La ủy khuất co rút phiến lá lại, "Không được chê cười ta!"
Diêu Tuyên vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, "Ngươi thử cho ta xem đi."
Nhìn Tiểu Trà thi triển kỹ năng thứ hai, Diêu Tuyên không khỏi sinh chút oán niệm với vị "Lão gia gia" kia. Đây rõ ràng là khói độc, sao lại biến thành đánh rắm chứ...
Cuối cùng cũng sửa lại nhận thức của Tiểu Trà xong, một người hai yêu sủng theo ký ức của tiểu Phong Yêu tìm được đường, trở lại mặt đất.
Vừa nhìn thấy sương mù trên không Lưu Quang Đảo, Diêu Tuyên còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy từ đằng xa có người đang lớn tiếng kêu: "Điền Sân! Điền Sân! Ngươi sao vậy!"
Giọng nói này có vẻ quen tai, Diêu Tuyên giật mình trong lòng, nhanh chóng thu liễm hơi thở, rón rén lại gần. Hắn nhanh chóng nhìn thấy Thương Tử Cao đang đỡ Điền Sân, Điền Sân nhìn như đã thoi thóp, nhưng hai mắt vẫn chăm chú nhìn về phía Vệ Hạo Sinh đứng trước mặt.
Nàng mấp máy môi: "Hạo... Hạo Sinh..."
Vệ Hạo Sinh đối diện hai người họ, hốc mắt đỏ hoe, vẻ mặt đau khổ: "Điền Sân, ngươi làm vậy là tội gì! Ta chưa bao giờ bảo ngươi giúp ta lấy vật đó, càng không hề muốn làm ngươi bị thương..."
Nhìn hắn có vẻ đau buồn như vậy, nhưng Diêu Tuyên lại có thể nhìn ra, đáy mắt hắn thực ra chỉ là một mảnh lạnh lùng thờ ơ.