Editor + Beta: Linoko
"Đáng chết!"
Phương Nguyên Diệu đuổi theo dấu vết của tên nhóc kia, lúc đầu còn nhiều lần suýt bắt được đối phương, nhưng dần dần càng ngày càng khó phát hiện bóng dáng của nó. Thậm chí có vài lần, hắn đuổi được nửa đường mới nhận ra mình đã đi sai hướng!
"Tên tiểu tử này từ đâu chui ra vậy, lại còn biết đặt bẫy nữa chứ!" Sắc mặt Phương Nguyên Diệu càng thêm khó coi - tên nhóc đó đã đặt vô số cái bẫy nhỏ tinh vi trong hang động đá vôi, nhiều lần cản trở khả năng phán đoán của hắn. Nhiều lần bất ngờ không kịp đề phòng, hắn đã bị dẫn vào những khu vực mê cung do đối phương tạo ra, mãi sau mới bừng tỉnh nhận ra.
Đuổi theo mãi, hắn bỗng phát hiện dù cố gắng thế nào cũng không tìm ra dấu vết của đối phương nữa. Quy kết nguyên nhân là do hệ thống hang động đá vôi ngầm quá rộng lớn và thông suốt, Phương Nguyên Diệu đành bất lực dừng lại.
Sắc mặt hắn vô cùng âm trầm: "Thật là đáng chết, tên tiểu tử này lại trơn như con lươn vậy!" Nhưng rồi lại cười gằn: "Ngươi tưởng thật sự đã thoát được rồi sao? Thật là nực cười! Trên đảo này đứa trẻ nào mà chẳng muốn trở về! Ta còn sợ không tìm ra ngươi à?!"
Lúc này Diêu Tuyên hoàn toàn không biết rằng Phương Nguyên Diệu đã ghi hận mình.
Cậu cảm thấy vô cùng may mắn, kiếp trước mình đã từng bị người ta đuổi gϊếŧ nhiều lần nên mới tích lũy được kinh nghiệm chạy trốn phong phú như vậy. Nếu không phải thế, làm sao có thể thoát khỏi tay một Ngự Yêu Sư cấp Tướng khi chưa khế ước yêu sủng thứ hai chứ!
Trước đó cậu đã cho tiểu Phong Yêu ở lại phía sau cảnh giới, lúc này bên đó truyền tin tức về là Phương Nguyên Diệu dường như không còn đuổi theo nữa. Tuy vậy, Diêu Tuyên vẫn không hề lơ là cảnh giác, biết đâu đó chỉ là ảo giác mà Phương Nguyên Diệu tạo ra cho tiểu Phong Yêu.
Vì vậy cậu vẫn không giảm tốc độ, nhanh chóng lướt qua từng hang động đá vôi.
Càng đi sâu vào, cậu càng thêm kinh ngạc.
Trước đây cậu nào ngờ được dưới lòng đất của Lưu Quang Đảo lại tồn tại một quần thể hang động đá vôi rộng lớn và kỳ lạ đến vậy.
Hơn một canh giờ trôi qua, Phương Nguyên Diệu vẫn chưa hề xuất hiện. Diêu Tuyên lúc này mới chậm lại bước chân một chút, vừa quan sát tình hình xung quanh vừa giao tiếp với tiểu Phong Yêu.
Đột nhiên trên mặt cậu lộ vẻ kinh hãi.
Tiểu Phong Yêu có vẻ ủ rũ, mơ hồ và lo lắng, nó phát hiện mình không tìm thấy Diêu Tuyên nữa.
Còn Diêu Tuyên cũng nhận ra rằng mình hoàn toàn không thể triệu hồi nó trực tiếp.
Chỉ có một khả năng duy nhất!
Đó là cậu và tiểu Phong Yêu đã không còn ở cùng một không gian nữa!
Diêu Tuyên chợt nhận ra, việc mình có thể thoát khỏi Phương Nguyên Diệu có lẽ không hẳn là nhờ hiệu quả của những cái bẫy đã đặt, mà là do vô tình cậu đã bước vào một không gian độc lập với Lưu Quang Đảo!
Sau khi trấn an tiểu Phong Yêu một hồi, Diêu Tuyên lấy lại bình tĩnh. Cậu nhận ra mình đã hoàn toàn lạc đường. Cậu không biết mình đã vào không gian này bằng cách nào, làm sao biết được cách ra ngoài? Huống chi là bảo tiểu Phong Yêu tìm được mình.
Suy nghĩ một lát, Diêu Tuyên quyết định cho tiểu Phong Yêu về mặt đất trước - yêu sủng ở ngoài Hồn Hải quá lâu sẽ tiêu hao liên tục hồn lực của Ngự Yêu Sư, nhưng nếu yêu sủng không được ăn yêu hạch trong thời gian dài, rất có thể sẽ dần dần suy yếu đến chết.
Diêu Tuyên không biết mình sẽ ở đây bao lâu, cậu không muốn trở thành một Ngự Yêu Sư để yêu sủng chết đói.
Dù rất không nỡ nhưng tiểu Phong Yêu vẫn nghe lời quay đầu rời đi sau khi nhận được chỉ thị của Diêu Tuyên.
Cậu có chút lo lắng cho sự an toàn của nó, nhưng lúc này thật sự bất lực, chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào sự tinh ranh khôn ngoan mà tiểu gia hỏa đã thể hiện trước đây.
Diêu Tuyên nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục đi trong hang động đá vôi của không gian này.
Lúc này cậu đã nhận ra một điều khác, một điều có thể mang lại niềm vui lớn cho mình.
Đó là lý do tại sao mình không thể có được manh mối về Tứ Vô bí cảnh và cây yêu thực đó từ Long Thủ Yêu Đằng. Rất có thể dưới đảo chính là một không gian bí ẩn độc lập nhưng có thể liên thông với bên ngoài, và cũng chính là nơi có liên quan đến Tứ Vô bí cảnh. Vị trí, hình dạng và đường thông của không gian này có lẽ đang không ngừng biến đổi. Lúc này là 5 năm trước khi Tứ Vô bí cảnh xuất hiện, rất có thể 5 năm sau, Tứ Vô công tử mới có thể đạt được cây yêu thực đó và xuất hiện trên đảo.
Với suy nghĩ này, Diêu Tuyên xem tất cả xung quanh như một phần của bí cảnh. Cậu không dám thiếu cảnh giác chút nào, bởi dù là bên ngoài bí cảnh thì đối với cậu hiện tại cũng vô cùng nguy hiểm.
Cậu còn nhận ra rằng, đừng nói tiểu Phong Yêu có thể bị đói, khả năng chính mình bị đói có lẽ còn lớn hơn. Khi rơi vào hang động ngoài một số vật dụng mang theo người, cậu chỉ có một ít lương khô. Nếu không phải ở đây rõ ràng có dòng nước chảy, không cần lo về vấn đề nước uống, Diêu Tuyên nghi ngờ mình có thể chống chọi được một tuần không.
Chỉ là, nếu thật sự bị vây ở đây lâu, cậu cần phải tìm được nguồn thức ăn khác.
Có lẽ, tìm nguồn nước trước là một cách tốt.
Diêu Tuyên nghiêng tai lắng nghe tiếng nước chảy, phán đoán phương hướng và địa hình. Cuối cùng cậu xác định một hướng và đi dọc theo hang động đá vôi về phía đó.
Chiều hôm sau, Diêu Tuyên gặp một dòng sông ngầm dưới lòng đất.
Dòng sông ngầm này có vẻ không quá sâu nhưng đủ để bao phủ toàn thân cậu, trong dòng nước loáng thoáng phát ra ánh sáng nhạt màu xanh nhạt. Ánh sáng đó phập phồng chảy cùng dòng nước, sau một hồi quan sát cẩn thận, Diêu Tuyên thở phào nhẹ nhõm.
Bởi vì cậu biết, nguồn thức ăn đã có.
Loại cá tên "U Dạ Ngân Ngư" này chỉ sinh sống trong các dòng sông ngầm dưới lòng đất, kiếp trước cậu tuy chưa từng ăn nhưng đã nghe danh tiếng của chúng. Nghe nói U Dạ Ngân Ngư có mùi vị cực kỳ khó ăn, dù dùng cách chế biến nào cũng không thể khử được mùi tanh, nhưng loại cá này lại mang lại lợi ích rất lớn cho Ngự Yêu Sư.
Đó là U Dạ Ngân Ngư có thể thực hiện một sự điều tiết rất vi diệu trong cơ thể người, thúc đẩy sự cân bằng giữa hồn lực và thể xác của con người.
Diêu Tuyên thử vào nước, cái lạnh thấu xương lập tức thấm qua da thịt khiến cậu giật mình rùng mình.
Nhớ lại cách bắt U Dạ Ngân Ngư mà kiếp trước từng nghe, Diêu Tuyên cắt đứt một ngón tay, để máu tươi chảy ra, nhỏ giọt vào nước sông ngầm trước mặt.
Quả nhiên, không lâu sau, những ánh sáng nhạt màu xanh nhạt tụ tập lại gần cậu. Những con U Dạ Ngân Ngư bị máu hấp dẫn đang đung đưa đuôi vây, chen chúc đến. Diêu Tuyên chỉ cần vớt tay một cái là bắt được cả một nắm U Dạ Ngân Ngư cỡ ngón cái.
Làm sao để ăn mới là vấn đề khó khăn với cậu, đối mặt với những con mắt to tròn của cá một lúc lâu, Diêu Tuyên quyết định liều mạng. Cậu không gỡ vảy hay mổ bụng, trực tiếp cầm một con cá nhét vào miệng, nhai ba bốn cái rồi nuốt chửng luôn.
Mùi tanh nồng nặc suýt khiến Diêu Tuyên nôn U Dạ Ngân Ngư ra, nhưng nghĩ đến đây là thức ăn và còn có ích cho tu luyện, cậu cố nén cảm giác buồn nôn, một hơi nuốt hết mấy con cá còn lại vào bụng.
Gần như lập tức, cậu cảm thấy cảm giác đói trong bụng biến mất, cơ thể cũng ấm áp lên. 《Thiên Địa Ca》 và 《Nguyên Khí Quyết》 cùng vận chuyển, hồn lực và thể xác dường như trở nên hòa hợp hơn nhờ tác dụng của U Dạ Ngân Ngư, mật thiết không thể tách rời.
Đến khi không còn cảm nhận được hiệu quả tăng cường nữa, Diêu Tuyên mới ngừng tu luyện, lưu luyến đứng dậy.
Lúc này cậu không còn gánh nặng tâm lý, quan sát lại vị trí một lượt, cậu bắt đầu đi theo dòng sông ngầm, với ý định tìm ra mối liên hệ giữa không gian bí ẩn này và Tứ Vô bí cảnh.
Càng đi, cậu mơ hồ cảm thấy địa thế vẫn đang không ngừng hạ thấp, đồng thời nhận ra rằng diện tích của không gian bí ẩn này cực kỳ rộng lớn, thậm chí còn khổng lồ hơn cả Lưu Quang Đảo.
Mỗi ngày cậu lặp đi lặp lại quá trình bắt U Dạ Ngân Ngư, ăn U Dạ Ngân Ngư, tu luyện, và tiến bước. Sau hơn hai mươi ngày, dù là Diêu Tuyên kiếp trước đã quen với cuộc sống này cũng không khỏi cảm thấy có phần khó chịu.
Thêm mười ngày nữa trôi qua, hiệu quả hỗ trợ tu luyện của U Dạ Ngân Ngư thật tốt, Diêu Tuyên thậm chí đã chạm đến ngưỡng cửa của Ngự Yêu Sư trung đẳng. Nhưng làm sao để thoát ra ngoài, cậu vẫn chưa tìm ra manh mối.
Ngày hôm đó, ánh sáng trước mắt bỗng rực lên, trong lòng nảy sinh một chút hy vọng, Diêu Tuyên tăng tốc chạy về phía trước.
Cho đến ngày nay, đối với cây yêu thực kia Diêu Tuyên đã không còn mấy kỳ vọng, nhưng cậu vẫn muốn phát hiện dấu vết của Tứ Vô bí cảnh. Đây không chỉ là để thoát khỏi không gian bí ẩn này, mà còn để thoát khỏi Lưu Quang Đảo.
Cảnh tượng trước mắt đột nhiên thay đổi, phía trên đầu là một màn trời xanh thẳm, trước mặt là một dãy núi uốn lượn như hình rồng khí thế hùng vĩ, từ đầu rồng đến đuôi rồng là màu xanh lam đậm nhạt mênh mông, từng chi tiết nhỏ đều chân thực vô cùng. Ngay phía trước đầu rồng, miệng rồng như đang gầm rú, nơi há to là một cánh cửa lớn đột ngột mở ra.
Bên trong có ánh sáng bảy màu chiếu ra, khung cảnh quen thuộc đến lạ.
Diêu Tuyên không tự chủ được bước về phía trước, tiến lại gần...
Đến bên cạnh cánh cửa, cậu đưa tay chạm vào - trên đó có một dãy chữ nổi mờ nhạt.
Cậu dừng bước, bỗng mỉm cười.
"Ha ha... Ha ha... Ha ha ha ha..."
Cậu cười càng lúc càng to, cười đến nỗi cả người run rẩy... Nhưng bóng dáng lại có vẻ cô đơn đến thế...
Cuối cùng nước mắt chậm rãi rơi từ khóe mắt.
"Giả!" Diêu Tuyên hét lên, "Tất cả đều là giả!"
Dù là cảnh tượng hiện ra trước mắt, hay những thứ mà cậu từng trân trọng, tất cả đều là giả!
"Thương Cảnh - Thương Cảnh!"
Đúng vậy, bầu trời xanh này, mạch rồng này, cánh cửa cổ xưa này, ánh sáng bảy màu này - chính là Thương Cảnh mà cậu từng được truyền thừa, rồi lại mất đi vì Vệ Hạo Sinh.
Cậu hiểu rằng mình đã rơi vào một ảo cảnh.
Nếu không phải cậu đã sống lại một đời, có lẽ cậu thật sự sẽ bị lừa, suy cho cùng một đứa trẻ 11 tuổi chưa chắc đã nhận ra điều khác thường. Ảo cảnh này tuy có phần thô sơ vụng về, nhưng lại khơi gợi ấn tượng sâu sắc nhất của con người - nếu là trước đây, có lẽ cậu sẽ nhìn thấy cha mẹ người thân, thậm chí có thể nhìn thấy "bạn thân" Vệ Hạo Sinh.
Nhưng hiện tại, điều cậu chứng kiến lại là Thương Cảnh, thất bại đau đớn nhất kiếp trước, nên mới có thể phán đoán chính xác đây là ảo cảnh.
Diêu Tuyên lấy lại bình tĩnh, hơi mỉm cười: "Gai Mạn Đà La, là ngươi sao?"
Tất cả trước mắt bỗng nhiên lại thay đổi, ánh sáng rực rỡ chớp mắt trở về ảm đạm, chỉ còn lại hang động đá vôi giống hệt như trước. Chỉ có ở một góc hang động, một cây yêu thực hơi thấp bé, cành lá cũng hơi thưa thớt đang co rúm lại.
Diêu Tuyên nhìn về phía nó, cậu có thể khẳng định, đó chính là cây yêu thực mà kiếp trước Tứ Vô công tử thu hoạch được - Gai Mạn Đà La.