Editor + Beta: Linoko
Đối với một kẻ trong lòng vĩnh viễn không tin tưởng và chân thành với người khác, luôn sống trong toan tính và lợi dụng, có lẽ chỉ cần một câu nói vô tình của ai đó cũng có thể khiến hắn suy nghĩ miên man.
Giống như Vệ Hạo Sinh lúc này.
Diêu Tuyên chẳng qua chỉ nói thật lòng với hắn, vậy mà hắn lại tự diễn sinh ra vô số nghi ngờ và ý nghĩa sâu xa.
Một tháng cuối cùng cũng trôi qua, người áo đen nhìn thấy đám học trò thì vô cùng không hài lòng: "Sao lần này mới thiếu có tám người? Mấy ngày nay các ngươi không tự hỏi xem làm thế nào để giảm số người nhiều hơn sao? Các ngươi đều quên mất..."
Ánh mắt u ám của hắn lướt qua khuôn mặt các học trò, khiến người ta cảm thấy như có một cơn gió lạnh thổi qua.
"Chuyện ta muốn các ngươi chỉ còn một nửa người trong vòng ba tháng đấy! Hiện giờ đã qua một tháng, còn hai tháng nữa! Ta vốn tưởng ngày đầu tiên các ngươi thiếu bảy người, cứ đà này một tháng ít nhất cũng phải thiếu hai ba chục người chứ, các ngươi làm ngược lại! Đều muốn sống sót phải không?"
Hắn nhìn thấy gần như tất cả học trò đều lộ vẻ mặt mong đợi, liền cười lạnh lùng.
"Ha ha ha, không sai! Ta có thể cho các ngươi mỗi người đều sống sót ra khỏi hòn đảo xinh đẹp này. Nhưng mà! Hừ! Ta càng không cho các ngươi toại nguyện! Hai tháng tới, ta sẽ cho các ngươi biết, các ngươi nên ngoan ngoãn làm theo lệnh ta, từng bước từng bước chết đi..."
"Chỉ cần một nửa, ta chỉ cần một nửa số người, 89, con số này các ngươi phải nhớ kỹ, không được nhiều hơn một người."
Đám học trò không dám thở mạnh, giọng nói bình thản của người áo đen lại khiến người ta lạnh tới tận xương.
Phát hiện mỗi người đều có được một quả Xà Bàn, người áo đen càng thêm bất mãn.
"Sao các ngươi đều tìm được Xà Bàn Quả thế này! Là muốn ép ta thưởng cho từng người các ngươi sao? Các ngươi đang mơ à!"
"Nếu mười người đưa ta Xà Bàn Quả, ta sẽ khen ngợi họ."
"Nhưng là 163 người! Không có thưởng, cái gì cũng không có!"
"Ta biết các ngươi đang chửi thầm ta, nguyền rủa ta." Người áo đen đắc ý nói, "Không sao cả. Bởi vì các ngươi ai cũng không dám mắng ta trước mặt. Thật thú vị làm sao! Lũ nhóc con các ngươi tức giận mà không dám nói gì. Được rồi, xét thấy các ngươi đều tìm được Xà Bàn Quả, có lẽ ta sẽ nhân từ nới lỏng cho các ngươi một ngày? Hoặc một canh giờ? Ta thật không ngờ mình lại có lúc nhân từ như vậy..."
Lần này người áo đen không để lại bất kỳ nhiệm vụ nào.
Nhưng trong mắt Diêu Tuyên, việc phải giảm số học trò trên đảo xuống còn 89 người trong vòng hai tháng đã là một nhiệm vụ vô cùng gian nan.
Bọn họ chỉ là những đứa trẻ chừng mười tuổi, trước khi bước lên Phù Không Thuyền, dù có đôi chút va chạm mâu thuẫn, nhưng vẫn là những người bạn học cùng nhau đi học, ôn bài, tu luyện, thi cử mỗi ngày.
Nhưng bây giờ thì sao?
Chỉ vì họ đều đến Mê Vụ Hạp vào ngày hôm đó, rồi ký khế ước với Phong Yêu, cuộc đời họ từ đây đã bị bẻ cong theo một cách tàn nhẫn.
Không bao giờ có thể giống những học trò khác có lại khoảng thời gian đơn thuần nữa, buộc phải sớm hơn bọn họ nhận ra mặt tối của nhân gian, sớm hơn bọn họ đối mặt với cạnh tranh tàn khốc, sớm hơn bọn họ đứng trước ranh giới sinh tử...
Nếu có thể lựa chọn, ai chẳng muốn an nhàn ổn định, giả vờ như chẳng hiểu biết gì, cùng bạn học đánh nhau một trận, rồi về nhà nũng nịu với bố mẹ chứ.
Điều khiến Diêu Tuyên đau khổ nhất là sự bất lực của mình.
Cậu hiện tại vẫn chưa thể đối phó được với người áo đen, cũng tạm thời chưa nghĩ ra cách giúp đám học đồ thoát khỏi hòn đảo này...
Thời gian trôi qua từng ngày, bầu không khí giữa các học đồ trên đảo càng thêm căng thẳng.
Dần dần, khi gặp nhau trên đảo, họ không còn chào hỏi thân thiện nữa, dường như trong mắt mọi người, ai cũng đã trở thành kẻ thù.
Một ngày trước khi kỳ hạn ba tháng kết thúc, An Kiện Bách triệu tập mọi người để kiểm tra số lượng. Hiện giờ hắn đã hoàn toàn vượt qua vinh quang trước kia của Cốc Hướng Vĩ, ngoài Phong Yêu còn ký khế ước với một con yêu sủng lục phẩm Huyết Viêm Nhện, hành sự hết sức bá đạo, phía sau còn có không ít tùy tùng.
"Nhiều hai người." Kiểm tra xong, An Kiện Bách sắc mặt âm trầm, "Các ngươi tự giải quyết cho gọn hay muốn ta ra tay?"
Vừa nói ra câu đó, lập tức có người không phục cãi lại: "Ngươi tưởng mình là ai? Ngươi nói ai chết là người đó phải chết sao?"
An Kiện Bách nghiêm nghị nói: "Ta làm vậy là vì mọi người!" Hắn bình tĩnh nhìn về phía người vừa nghi ngờ mình, "Nếu hai người họ không chết, người chết có thể là chúng ta. Ngươi nghĩ kẻ đó sẽ chọn ai chết theo ý muốn của chúng ta sao?"
Đám học trò lập tức im lặng.
Mấy ngày nay, thủ đoạn của người áo đen khiến mọi người cảm thấy áp lực cực lớn - kể từ ngày đó hắn không bao giờ giao nhiệm vụ nữa, nhưng mỗi ngày lại công bố bên tai mọi người còn bao nhiêu người sống sót, cần bao nhiêu người phải chết.
Giọng nói đó như tiếng ma quỷ gọi hồn, mỗi ngày họ vừa hy vọng không phải nghe thấy nó nữa, lại vừa mong sớm nghe được để quẳng nó ra sau đầu.
Diêu Tuyên đang định lên tiếng thì một người khác đã nói trước: "Ta không đồng ý!"
An Kiện Bách nhìn qua, cười lạnh lùng, trong mắt đầy vẻ chế giễu, "Ta tưởng ai, hóa ra là Cốc Hướng Vĩ! Ngươi tưởng mình vẫn là Cốc Hướng Vĩ ngày xưa sao? Lục Vĩ Bọ Ngựa của ngươi đã chết không thể chết hơn rồi... Ồ? Hay ngươi muốn nói với ta rằng ngươi đã ký khế ước với yêu sủng thứ hai rồi?"
Cốc Hướng Vĩ sắc mặt khó coi, nhưng vẫn kiên trì nói: "Ta chưa ký khế ước, nhưng ngươi cũng đừng hòng một tay che trời. Đến ngày đó, ai sống ai chết đều do kẻ kia quyết định, ngươi hiện tại không có quyền quyết định sinh tử của bất kỳ ai trong chúng ta!"
Bộp, bộp, bộp -
Tiếng vỗ tay bất ngờ khiến An Kiện Bách bực bội tột độ, quay đầu nhìn lại, thấy người vỗ tay đang cười nhạt nhìn mình, gương mặt thanh tú không hề có vẻ sợ hãi, ngược lại tự nhiên hào phóng để mặc mình trừng mắt, vừa ung dung nói: "Ta thấy Cốc đồng học nói rất hay."
An Kiện Bách giận đến cực điểm lại bình tĩnh trở lại, "Diêu Tuyên, có vẻ ngươi cũng chưa ký khế ước yêu sủng thứ hai?" Hắn có phần e ngại đội ngũ của Diêu Tuyên, nhưng tuyệt đối không sợ Diêu Tuyên! Nếu không phải Vệ Hạo Sinh và Thôi Tuyết Chi đều đã đột phá, hắn hận không thể tát mạnh vào mặt Diêu Tuyên!
Vệ Hạo Sinh lúc này tuyệt đối không dám châm lửa đốt thân, nhưng Thôi Tuyết Chi lại luôn bênh vực người mình: "Ngươi định làm gì Diêu Tuyên!"
An Kiện Bách cười lạnh: "Diêu Tuyên, trốn sau lưng con gái tính là bản lĩnh gì!"
Diêu Tuyên khẽ mỉm cười, đẩy Thôi Tuyết Chi ra, rồi kéo Vệ Hạo Sinh lại, "Bây giờ ta không trốn sau lưng con gái nữa."
An Kiện Bách: "..."
Mọi người: "..."
Vệ Hạo Sinh trong lòng thầm giận, nhưng biết lúc này không thể trở mặt, đành để mặc Diêu Tuyên coi mình như tấm mộc.
An Kiện Bách đơn giản phẩy tay áo bỏ đi: "Tùy các ngươi! Đến lúc đó ai xui xẻo bị gϊếŧ, đừng trách ta!"
Nhưng kết quả cuối cùng nằm ngoài dự đoán của mọi người, ngay trong ngày hôm đó, ba học trò đã chết dưới nanh vuốt của một con yêu thú lục giai tứ phẩm.
Người áo đen tỏ ra hài lòng với 88 người còn lại, "Lần này làm không tồi, còn thiếu một người so với số lượng ta mong đợi. Rất tốt, rất tốt, về sau cũng phải làm như vậy."
Nghe hắn nói vậy, mọi người lại không khỏi cảm thấy một nỗi buồn thê lương như thỏ chết cáo sầu.
Từ nay về sau người áo đen tự nhiên lại giao nhiệm vụ, lần này kỳ hạn một năm, vẫn là giảm một nửa số người.
Theo thời gian trôi đi, số người chết tuy không nhiều bằng ba tháng đầu tiên, nhưng Diêu Tuyên vẫn có thể cảm nhận được, tâm mọi người đều như bị bao phủ trong sương mù trên đỉnh đầu, không thấy ánh mặt trời.
Trong nháy mắt lại ba tháng trôi qua, Diêu Tuyên vẫn chưa phát hiện dấu vết gì về Tứ Vô bí cảnh. Trong thời gian này, năm người bọn họ vẫn cùng nhau hành động, nhưng ai cũng không biết khi nào đoàn đội này sẽ tan rã - bởi vì có thể một ngày nào đó, người áo đen sẽ yêu cầu số người còn lại ít hơn năm.
Một mặt của Lưu Quang Đảo toàn là vách đá thẳng đứng xuyên mây, nếu nhìn từ trên xuống, sẽ thấy một bên vách đá như bị cố ý cắt đứt, thẳng tắp. Phía trên vách đá vừa hay có một chỗ lõm che gió, xung quanh lại đặc biệt trống trải. Hôm nay Diêu Tuyên và đồng bọn đến nơi này, dựng lều trại, quyết định nghỉ ngơi chỉnh đốn một chút.
Diêu Tuyên cho tiểu Phong Yêu ăn mấy viên yêu hạch, quay đầu lại thấy Thôi Tuyết Chi một mình ngồi bên mép vực của vách đá.
Cậu thầm nghĩ cô bé này gan thật lớn, bỗng nghe thấy bên đó truyền đến tiếng nức nở lặng lẽ.
Thương Tử Cao cũng nghe thấy, định đi xem nhưng lại lo ngày thường hay chọc Thôi Tuyết Chi giận, do dự một lúc, thấy Diêu Tuyên để ý tới, liền chu môi về phía Thôi Tuyết Chi, ra hiệu cho Diêu Tuyên mau đi xem thử.
Diêu Tuyên vừa đến gần đã thấy cô bé khóc đến nước mắt nước mũi đầm đìa. Cảm nhận có người đến, Thôi Tuyết Chi mặt đỏ bừng, vội vàng lau mặt, ngẩng đầu thấy là Diêu Tuyên, mếu máo, giọng nói còn đầy tiếng mũi: "Diêu Tuyên..."
"Sao vậy?" Đối với cô bé nhỏ tuổi như em gái, Diêu Tuyên luôn rất dịu dàng.
"Em muốn về nhà... Em không muốn ở trên đảo này nữa... Em cảm thấy mình sắp phát điên..."
Nói rồi, Thôi Tuyết Chi lại bật khóc, "Em nhớ Mạc Gian, sao Mạc Gian lại bỏ em một mình... Anh ấy đang ở đâu... Em nhớ Mạc Gian..."
Cô bé cứ khóc lóc nói "Em nhớ Mạc Gian", nhớ lại cảnh Mạc Gian và Thôi Tuyết Chi bên nhau trước khi xuất phát, Diêu Tuyên cảm thấy chua xót.
Cậu xoa đầu Thôi Tuyết Chi: "Tiểu Thôi, em chắc chắn sẽ ra được, em chắc chắn sẽ gặp lại Mạc Gian."
"Nhưng mà..." Thôi Tuyết Chi đau khổ nói, "Em bây giờ không giống trước kia nữa..." Cô đã có thể gϊếŧ chết yêu thú và yêu thực mà không hề thay đổi sắc mặt, còn có thể không chút do dự ra tay với những đồng học muốn cướp bóc họ.
"Không có gì khác đâu." Diêu Tuyên quả quyết nói, "Mạc Gian sẽ không trách em đâu, nếu em không tin anh, thì cũng nên tin Mạc Gian chứ."
Thôi Tuyết Chi ngẩng mặt lên: "Thật ạ?"
Diêu Tuyên gật đầu: "Thật đấy."
Thôi Tuyết Chi cuối cùng cũng nín khóc mỉm cười, phía sau Thương Tử Cao giơ ngón cái với Diêu Tuyên.
Ngồi với cô bé một lúc, Thôi Tuyết Chi bỗng lên tiếng: "Diêu Tuyên, em cũng muốn gọi anh là Diêu Tuyên ca giống như Vệ Hạo Sinh, được không?"
Diêu Tuyên không nhịn được liếc nhìn Thương Tử Cao.
"Được không?" Cô bé vẻ mặt đầy chờ đợi.
Diêu Tuyên không thể từ chối.
Dù trong lòng cậu càng mong Thôi Tuyết Chi gọi cậu là chú - người muốn nghe cô bé gọi ca mới là Thương Tử Cao chứ! Không thấy cậu béo đó mặt tái mét rồi sao!
Vệ Hạo Sinh đi qua sau lưng ba người họ, liếc nhìn về phía này.
Khóe môi cậu ta treo một nụ cười dịu dàng, nhưng trong mắt lại đầy tính kế. Mấy ngày nay, cậu ta đã biết Long Thủ Yêu Đằng thực sự không phải là một yêu sủng thích hợp, vậy mà khế ước thứ hai của cậu lại bị chiếm cứ bởi loại yêu sủng không thích hợp này!