Editor + Beta: Linoko
Thuyền từ từ rời bờ, ngay lập tức Diêu Tuyên cảm thấy trong Hồn Hải của mình như có kim châm, đau đớn từng đợt liên miên không dứt.
Thuyền càng tiến sâu vào Oan Hồn Hải, nỗi đau càng thêm dữ dội. Đồng thời mọi người còn phải chèo thuyền, phải nắm vững phương hướng, ai nấy đều kêu khổ không chịu nổi.
Kiếp trước, mỗi lần vào Oan Hồn Hải, cậu đều mang theo Định Hồn Châu. Bảo vật này vừa hay có thể đối kháng với lực công kích kỳ lạ của Oan Hồn Hải, chỉ là mỗi lần dùng xong, về phải ngâm mình trong Thanh Tâm Tuyền bảy ngày bảy đêm mới có thể sử dụng lại.
Nhưng Định Hồn Châu vẫn là vật cậu đoạt được trước khi tiết lộ bí mật Thương Cảnh cho Vệ Hạo Sinh, nếu không chưa chắc đã giữ được. Lúc này Định Hồn Châu không biết ở đâu, Diêu Tuyên chỉ có thể dựa vào bản thân chịu đựng đoạn đường biển đã chôn vùi không biết bao nhiêu sinh mạng này.
Kiếp trước cậu từng may mắn nghe người ta nhắc đến Oan Hồn Hải, nói rằng nó như một trận thế cực lớn, luôn tỏa ra một loại lực lượng kỳ dị tấn công Hồn Hải người đến. Trên đời tất nhiên có nhiều cách để tránh lực lượng này, nhưng hiện tại, cậu chỉ có thể điều chỉnh hồn lực, dùng hồn lực của mình để đối kháng.
Diêu Tuyên liếc nhìn mọi người trên thuyền.
Vệ Hạo Sinh nhắm nghiền mắt, trán, gáy và mu bàn tay đều nổi gân xanh, toàn thân run rẩy, cho thấy cũng đang chịu đau đớn tột cùng.
Bên kia Thôi Tuyết Chi còn tệ hơn hắn, mặt trắng bệch, môi run rẩy, ngón tay nắm chặt mái chèo như muốn bóp nát nó.
Diêu Tuyên vội nói: "Dùng hồn lực!"
Lời vừa nói ra, bốn người kia như bắt được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng hiểu ý cậu, vẻ mặt đau đớn hơi dịu đi - Diêu Tuyên tự nhiên rất mong Vệ Hạo Sinh chịu không nổi, nhưng lại không muốn Thôi Tuyết Chi gặp chuyện.
Diêu Tuyên tiếp tục dùng hồn lực chống lại lực lượng kỳ dị từ Oan Hồn Hải.
Một góc Hồn Hải, như có một giọt nước màu xanh lơ, tràn đầy linh tính, tò mò nhìn chằm chằm vào cuộc chiến giữa hồn lực và khí thể xám xịt không biết từ đâu đến. Chỉ là khi khí thể xám xịt tiến gần, nó linh hoạt và nhanh nhẹn tránh đi.
Bất tri bất giác, trong Hồn Hải của Diêu Tuyên lại nổi lên một tầng ánh vàng nhạt.
Nguyên Khí Quyết trong cơ thể cũng tự động vận chuyển, tuần hoàn không ngừng lại.
Dần dần, Diêu Tuyên ngạc nhiên cảm thấy nỗi đau mình phải chịu ngày càng nhẹ, càng lúc càng không đáng kể. Những lực lượng kỳ dị vừa xâm nhập Hồn Hải liền bị hồn lực quấn lấy. Rõ ràng cậu chỉ là học đồ Ngự Yêu Sư với hồn lực tầm thường, lúc này lại như tằm ăn dâu, trong quá trình quấn quanh, từng chút một nuốt chửng lực lượng xâm lấn, biến thành của mình.
Chẳng bao lâu, cơn đau lại tăng lên.
Oan Hồn Hải dường như đã nhận ra điểm khác thường này, tiếng gào rú và rêи ɾỉ càng thêm thê lương thấu xương, càng nhiều lực lượng kỳ dị xông thẳng vào Hồn Hải cậu.
Nhưng loại đau đớn này, dưới sự cắn nuốt đều đặn của hồn lực Diêu Tuyên, luôn dần dần trở nên nhỏ bé. Oan Hồn Hải dường như không cam lòng, lại một lần nữa tăng cường tấn công.
Quá trình này cứ lặp đi lặp lại không ngừng.
Nếu có Vương cấp Ngự Yêu Sư đã khai linh nhãn ở đây, chắc hẳn sẽ kinh ngạc vô cùng, bởi vì giữa sương mù trên Oan Hồn Hải và nước biển bên dưới, đã hình thành một xoáy nước khổng lồ xuyên qua!
Cùng lúc đó, bốn người ngồi chung thuyền với Diêu Tuyên lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Thậm chí trên những chiếc thuyền khác xung quanh, các học đồ cũng lần lượt phát hiện, nỗi đau tưởng chừng nghiền nát linh hồn dần dần yếu đi.
Diêu Tuyên lúc này vừa mừng vừa lo.
Hắn không biết Hồn Hải của mình sau khi trải qua kiếp trước đã xảy ra biến hóa thế nào. Nhưng cấu rất rõ, chính sự biến hóa đó đã tạo nên tình hình trước mắt.
Lực lượng xâm nhập từ Oan Hồn Hải mỗi lần một bá đạo hơn, nhưng thời gian cậu cảm thấy đau đớn lại ngày càng ngắn, bởi vì cậu đã dần quen với dao động này.
Còn ánh vàng trong Hồn Hải càng lúc càng sáng, càng ngày càng đặc, hồn lực bên trong cũng ngày một tinh khiết, hồn hậu hơn. Bất kỳ ai nhìn thấy hồn lực này, e rằng tuyệt đối không tin nó xuất phát từ một học đồ Ngự Yêu Sư!
Giọt nước màu xanh lơ như cảm nhận được sự biến hóa này, thân hình bơi lội đều tràn đầy vẻ hân hoan, dường như vô cùng thích thú.
Năm người trên thuyền thay phiên nhau chèo, cuối cùng hòn đảo nhỏ phía trước cũng xuất hiện trong tầm mắt, áp lực từ Oan Hồn Hải mọi người cảm nhận được đột nhiên giảm bớt.
Thôi Tuyết Chi đầu tiên reo lên: "Đến rồi!"
Điền Sân, cô gái kia, có vẻ văn nhã hơn nàng nhiều, chỉ cong môi cười nhẹ, nhưng cũng lộ rõ vẻ vui mừng, hiển nhiên cũng đã ngóng trông giây phút này.
Tuy được lợi rất lớn trong Oan Hồn Hải, nhưng toàn bộ quá trình cũng vô cùng gian nan, Diêu Tuyên khi rời thuyền, bước chân còn hơi lảo đảo.
Ngược lại bốn người kia, tinh thần có vẻ còn tốt hơn hắn một chút.
Thôi Tuyết Chi hơi lo lắng: "Diêu Tuyên, anh không sao chứ?"
Diêu Tuyên vội nói: "Không sao, không sao đâu."
Điền Sân và Thương Tử Cao chưa quen cậu lắm, chỉ đứng bên cạnh quan sát, Vệ Hạo Sinh nghi hoặc nhìn cậu vài lần, nhưng không nói gì.
Những chiếc thuyền khác cũng lần lượt cập bờ, chỉ có điều số lượng ít hơn nhiều so với lúc xuất phát. Những chiếc thuyền còn lại vẫn bặt vô âm tín, Diêu Tuyên biết những học đồ đó, e rằng không còn cơ hội sống sót.
Điều cậu không biết là, ngay trước mặt họ cách đó không xa trên không trung, một người áo đen che mặt đang nghi hoặc nhìn bờ biển, lẩm bẩm.
"Sao lại thế này, sao lại có nhiều học đồ vượt qua trạm kiểm soát Oan Hồn Hải đến thế? Chẳng lẽ học đồ Địa Tự giới này thực sự có tư chất ưu tú, thiên phú xuất sắc đến vậy? Không, không thể nào... Năm đó ta dẫn dắt từ tông môn đến đây, qua được cũng cảm thấy như chết đi sống lại! Ừm? Ta hiểu rồi! Chắc chắn là cái thứ đó ở trong đám học đồ này! Hừ, quả nhiên ta đoán không sai! Cái thứ đó đã rơi vào tay một tên nhóc trong đám học đồ này! Dám cướp đồ từ tay ta, nếu để ta biết là ai, ta nhất định không tha cho hắn!"
Hắn vừa nói, ánh mắt vừa lướt qua đám học đồ vừa đến, nhưng làm thế nào cũng không phân biệt được món đồ hắn muốn rốt cuộc ở trong tay ai.
Cảnh giác nhìn người áo đen che mặt đột nhiên xuất hiện, Diêu Tuyên trong lòng biết lúc này hẳn là đến thời khắc cháy nhà ra mặt chuột rồi.
Người áo đen quan sát tỉ mỉ toàn bộ học đồ một lượt, thầm nghĩ cũng chẳng có gì đặc biệt, vượt qua Oan Hồn Hải chắc chắn có liên quan đến món đồ kia. Hắn thấy mọi người chú ý đến mình, mới lên tiếng: "Chào mừng các người đến Lưu Quang Đảo. Không sai, hòn đảo xinh đẹp này tên là Lưu Quang Đảo."
Giọng hắn đầy mê say, như đang ở tiên cảnh vậy. Nhưng đoàn người lại thấy, hòn đảo nhỏ trước mặt toàn rừng rậm âm u này, ngoài cái tên "Lưu quang" ra, thật chẳng liên quan gì đến hai chữ "xinh đẹp" cả.
Diêu Tuyên thì đang suy nghĩ, rốt cuộc người này là ai.
Giấu đầu hở đuôi như vậy, đơn giản là để che giấu thân phận. Nói cách khác, đối phương là người nào, rất có thể chỉ cần nhìn thấy mặt, đám học đồ sẽ nhận ra ngay.
Sẽ là ai đây?
Chẳng lẽ...
Diêu Tuyên nghĩ đến Phương Nguyên Diệu, vị tổng trưởng được điều từ kinh đô về Phong Yêu Phủ. Bởi vì những chuyện liên tiếp bất thường này đều xảy ra sau khi Phương Nguyên Diệu nhận chức tổng trưởng học viện.
"Chắc các ngươi cũng đã nhận ra, Lưu Quang Đảo này chính là nơi diễn ra thí luyện lần này. Các ngươi hẳn cũng phát hiện, nơi đây khác biệt với địa điểm thí luyện của những học đồ khác. Đương nhiên rồi! Bởi vì các ngươi chính là đám học đồ ta coi trọng nhất, các ngươi nên cảm thấy vinh hạnh về điều đó!"
Nhưng người này có thật sự là Phương Nguyên Diệu không?
Diêu Tuyên lại có chút dao động: Vị tổng trưởng kia nhìn qua rất có phong thái trưởng giả, thường nhìn học đồ với ánh mắt từ ái. Người áo đen này nói chuyện âm dương quái gở chưa đủ, giọng điệu còn tràn đầy sự cuồng nhiệt vặn vẹo và quái dị.
Ngay sau đó hắn lại hơi mỉm cười, chẳng phải từ lâu đã biết "biết người biết mặt không biết lòng" sao, những kẻ bên ngoài tỏ ra đường hoàng chính trực mà bên trong đen tối còn thiếu gì...
Không nói đâu xa, ngay cạnh đây chẳng phải có một Vệ Hạo Sinh sao.
"Đây là thẻ bài của các ngươi, tất cả phải cầm cho kỹ! Bởi vì từ nay thẻ bài sẽ đại diện cho thân phận địa vị của các ngươi! Trong tay càng nhiều thẻ bài, thành tích thí luyện càng cao! Nếu làm mất thẻ bài, đừng hòng rời khỏi đảo!"
Người áo đen vừa nói vừa lộ ra hàm răng nanh.
"Rời đảo cũng không phải chuyện dễ dàng, để hoàn thành thí luyện tốt hơn, để rèn luyện bản thân tốt hơn, các ngươi phải hạ quyết tâm! Hiểu chưa? Hạ quyết tâm! Đừng nghĩ mình giống như những học đồ thí luyện ở nơi khác! Chỉ có trải qua rèn luyện sinh tử, mới có thể trưởng thành thành Ngự Yêu Sư xuất sắc nhất!"
"Tiếp theo, để ta tuyên bố quy tắc nào!"
"Những học đồ khác nửa năm sau sẽ trở về học viện, nhưng các ngươi, khác biệt!"
"Chỉ khi làm ta hài lòng, các ngươi mới có thể rời khỏi Lưu Quang Đảo! Nhưng ta tin rằng, một ngày nào đó, các ngươi sẽ yêu mến hòn đảo xinh đẹp này!"
"Giờ để ta xem các ngươi tổng cộng có bao nhiêu người... Ừm? 178 người! Quá nhiều! Để giảm bớt số người, ta sẽ bắt đầu hạng mục thí luyện đầu tiên! Cuối cùng sống sót, nhiều nhất chỉ được một nửa! Thêm một người, ta sẽ bắt tất cả những người còn lại đi chết theo hắn!"
Giọng hắn tràn ngập sự sung sướиɠ và đầy tàn nhẫn.
Hơn nửa số học đồ đều lộ vẻ hoảng sợ tột độ, nhìn hắn như đang nhìn một kẻ điên.
Sao có thể! Tỷ lệ tử vong khi thí luyện bên ngoài của Sơ đẳng học viện nhiều lắm là nửa phần trăm! Sao có thể đòi nhiều người chết đến thế!
Nhưng họ đều đã quên, khi xuống từ Phù Không Thuyền, số lượng học đồ là 346! Nói cách khác, trên đường đến Lưu Quang Đảo, đã có một nửa người chết!
"Vui lắm phải không? Tiếp theo các ngươi sẽ còn vui hơn nữa! Ta đã chu đáo suy nghĩ cho các ngươi như vậy, để các ngươi nhanh chóng vào trạng thái đi!"
"Lại đây nào, những bảo bối nhỏ của ta!"
Diêu Tuyên mơ hồ cảm nhận được sự dao động của hồn lực.
Thôi Tuyết Chi đã sợ hãi hét lớn: "Diêu Tuyên! Diêu Tuyên! Nhện! Nhiều nhện quá!"
Rất nhiều con nhện đen tuyền to lớn, chân dài phủ đầy lông, không biết từ đâu xuất hiện, nhanh chóng ùa về phía tất cả học đồ.
Như sấm sét giữa trời quang, tất cả mọi người bắt đầu chạy tán loạn.
"A——" Thôi Tuyết Chi vừa bị Diêu Tuyên kéo chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, đột nhiên hét lên.
Diêu Tuyên nắm chặt tay nàng - cậu cũng thấy cảnh tượng đó, một học đồ không kịp trốn, bị đám nhện bao vây, toàn thân nhanh chóng quấn đầy khí đen ngã xuống đất - sắc mặt khó coi mà tăng tốc bước chân.
Dù thế nào, cậu cũng phải sống sót!
Kiếp trước gặp hoàn cảnh gian nan như vậy, cũng chưa bao giờ khiến cậu nghĩ tới việc từ bỏ, nay đã vất vả có thể trở lại một đời, cậu nhất định sẽ sống sót cho bằng được!
Người áo đen thích thú ngắm nhìn đám học đồ hoảng loạn chạy tán loạn như ruồi không đầu, chậm rãi bổ sung: "Các bảo bối nhỏ hôm nay chỉ ra ngoài nửa canh giờ thôi, nhưng các ngươi phải nhớ lời ta nói, sau ba tháng, các ngươi chỉ được sống sót một nửa, một người cũng không được nhiều hơn."