Editor + Beta: Linoko
"Ngươi mới biết à? Hôm qua ta đã nghe người ta nói rồi, nghe đâu đây là do vị Phương tổng trưởng mới đến sắp xếp."
"Ồ, thật sự có chuyện này sao? Vậy ta phải đi hỏi cho rõ mới được!"
Khi Diêu Tuyên giao nhiệm vụ dưới ánh mắt muốn nói lại thôi của Lý chấp sự, rồi đổi một ít yêu hạch hệ Phong, lại đi tới chợ giao dịch ở khu ký túc xá, thì những bàn tán về "đại khảo của học đường" đã càng lúc càng sôi nổi.
"Đại khảo sớm hơn à?"
"Đúng vậy! Không chỉ thế, nghe nói lần đại khảo này còn có phần thưởng hậu hĩnh!"
"Phần thưởng?!"
"Phải đó, nghe đâu chỉ cần xếp hạng cao, không chỉ được học đường thưởng, Phương tổng trưởng còn tự mình ban thưởng thêm! Không lấy được hạng nhất thì hạng nhì hạng ba cũng được! Không nắm chắc trong năm hạng đầu, thì mười hạng đầu cũng có thể chứ!"
"Có hứng thú không?"
"Hứng thú thì phải hành động chứ, ta thấy khế ước của ngươi là Phong Yêu phải không? Gì cơ? Không phải à? Là Viêm Khuyển à! Viêm Khuyển càng tốt! Ở chỗ ta có đủ loại yêu hạch hệ Hỏa thượng hạng, ngươi có muốn lấy một ít không?"
Những cảnh tượng như vậy liên tục diễn ra trong chợ giao dịch, Diêu Tuyên vốn chỉ định bán đi đồ trong tay, giờ lại nảy sinh hứng thú, tiện thể dạo một vòng.
Phạm vi chợ giao dịch do học đồ tự phát tổ chức cũng không lớn, chỉ chiếm một góc khu ký túc xá Huyền tự, tính ra cũng chỉ chen chúc được hai ba chục quầy hàng. Tuy nhiên trong tầm mắt, dù hàng hóa không có gì quý hiếm đáng kể, nhưng cũng đa dạng phong phú: Có yêu hạch dùng để nuôi yêu sủng, có dược thảo hái từ sau núi, có sắt vụn đồng nát nhặt được, thậm chí còn có sách đã dùng, bẻ đôi còn dùng được nửa cuốn...
Dạo một vòng xong, trong lòng cậu chợt động.
Hiện giờ còn hơn hai tháng nữa mới tới đại khảo của học đường, tuy cậu không có vốn liếng gì, nhưng cũng chưa chắc không thể nắm bắt cơ hội làm ăn lần này, cũng tốt để thức ăn của Tiểu Phong Tử lên một bậc.
Đa phần vật phẩm học đồ bán đều là yêu hạch và nguyên liệu, kế đến là thuốc trị thương và dược phẩm linh tinh, linh dược thành phẩm lại cực kỳ hiếm thấy, thỉnh thoảng xuất hiện đều là đổi từ khu giao dịch. Mà theo Diêu Tuyên biết, khu giao dịch vẫn luôn cung cấp linh dược hạn chế — có thể tưởng tượng, vào lúc đại khảo, linh dược sẽ khan hiếm đến mức nào, giá cả sẽ tăng vọt ra sao.
Linh dược khan hiếm, cùng số lượng Dược Sư trong thế giới Thiên Nguyên đồng nhịp thở.
Trong thế giới Thiên Nguyên, cấp bậc Dược Sư chênh lệch khá lớn so với Ngự Yêu Sư, chỉ dựa vào thành quả linh dược có thể luyện chế thành công mà chia thành nhất đến cửu phẩm, cứ ba phẩm một cấp bậc. Dược Sư luyện chế linh dược, địa vị cực cao. Lấy Phong Yêu Phủ làm ví dụ, dù chỉ là Dược Sư sơ cấp, cũng sớm được phủ chủ hoặc các hào môn khác chú ý sát sao, chuẩn bị sẵn lời mời. Kiếp trước, Diêu Tuyên từng tận mắt thấy một vị Dược Sư ngũ phẩm ở phủ thành, được cả đám người hộ tống trước sau, rất là oai phong.
Chỉ là Dược Sư coi trọng lưu phái, coi trọng truyền thừa, nói trắng ra là quý trọng cây chổi cùn của mình. Lại lấy Phong Yêu Phủ làm ví dụ, nếu một trăm đứa trẻ vừa đủ tuổi sẽ vào học đường sơ cấp, trở thành học đồ Ngự Yêu Sư, thì nhiều lắm chỉ có một đứa được Dược Sư chọn mắt thu vào môn hạ. Đây mới chỉ là bắt đầu, trước làm dược đồng, học tập luyện chế thuốc trị thương và các loại thuốc thông thường, sau khi qua được kỳ khảo hạch học đồ Dược Sư, mới được tiếp xúc phương thuốc, dần dần hiểu biết các cách bào chế nguyên liệu, mới có thể vỗ ngực nói một câu "Ta cũng coi như là Dược Sư" — so với Ngự Yêu Sư, Dược Sư nhập môn thật sự khó gấp trăm ngàn lần.
Đương nhiên, học đường sơ cấp thuộc về cơ cấu quốc lập, tự nhiên có Dược Sư trấn giữ. Nhưng muốn Dược Sư vì đại khảo của trường cỏn con mà điều chỉnh công việc, thì quả là làm khó người ta quá.
Diêu Tuyên sở dĩ hiểu biết về Dược Sư như vậy, là vì kiếp trước cậu từng trà trộn làm dược đồng dưới trướng một vị Dược Sư một thời gian. Khi đó cậu đã bị Vệ Hạo Sinh phản bội, việc gì dơ bẩn khổ cực đều xung phong nhận, một thời gian không ít người cho rằng cậu đầu óc có vấn đề. Nhưng cũng vì ấn tượng đó, Dược Sư bất luận là bào chế nguyên liệu hay luyện chế linh dược, đều thích tìm cậu phụ tá, cậu cũng học lỏm được không ít thứ. Nếu không phải sau đó Dược Sư không hiểu vì sao mà bỏ đi, cho đến khi Diêu Tuyên tìm kiếm di tích bí cảnh khắp thế giới cũng chưa từng xuất hiện lại, nói không chừng Diêu Tuyên thật sự sẽ khai phá ra nghề nghiệp thứ hai của mình.
Trong đầu cậu thực sự còn lưu không ít phương thuốc, cũng biết những dược thảo này nên bào chế thế nào, lại nghĩ ra loại linh dược nào thích hợp nhất để buôn bán lúc này.
Đó chính là "Quy Nguyên Hoàn".
Loại linh dược nhất phẩm này dùng để hồi phục hồn lực, cũng có thể tăng tốc hồi phục hồn lực, dược hiệu vừa phải ổn định, có thể nói là phù hợp nhất cho học đồ Ngự Yêu Sư sử dụng. Hơn nữa loại linh dược này cần Đăng Tâm Thảo, Ngũ Trảo Khủng Mạn, Sơn Du và Diêu Phương Hoa đều mọc ở sau núi học đường, cực dễ thu thập. Chỉ cần bào chế nguyên liệu theo các cách khác nhau, rồi dùng hồn lực điều khiển hỏa hầu, là có thể ra lò thành phẩm cuối cùng.
Diêu Tuyên không tính toán tự mình ra tay.
Bởi vì muốn luyện chế linh dược cần có lò thuốc, cần có công cụ bào chế nguyên liệu, còn phải có một không gian tương đối bí mật không bị quấy rầy. Những thứ này cậu đều không có đủ, nhưng trong học đường có một người vừa lúc hội đủ tất cả, đó chính là Tư Không Minh, cũng là học đồ Địa giới như Diêu Tuyên.
Mấy năm sau kiếp trước, Tư Không Minh đã là Dược Sư tứ phẩm rất có tiếng tăm ở Phong Yêu Phủ, danh tiếng cực tốt, còn được hoan nghênh hơn cả một số Dược Sư ngũ phẩm, muốn kéo quan hệ thật không dễ chút nào. Nhưng hiện giờ, Tư Không Minh vẫn là học đồ Ngự Yêu Sư vô danh tiểu tốt, chưa ai biết hắn đã bái làm môn hạ một vị Dược Sư, làm dược đồng đã nhiều năm.
Diêu Tuyên quyết định, trước bán đi nguyên liệu vô dụng trong tay, rồi mua sắm yêu hạch nuôi Tiểu Phong Tử, mới thong thả ung dung trở về ký túc xá.
Vào cửa xong, có lẽ là nghe thấy tiếng cửa phòng mở, Vệ Hạo Sinh mặt mày hớn hở từ phòng đi ra: "Diêu Tuyên ca, huynh đã về rồi à?"
Tuy sớm có chuẩn bị tâm lý đối phó với thái độ giả dối, người này cũng không gây ra dao động cảm xúc gì, nhưng nhìn thấy nụ cười giả tạo của đối phương, Diêu Tuyên vẫn không vui lắm, chỉ nói: "Ừ."
"Vậy huynh chắc cũng nghe tin đại khảo của học đường sớm hơn rồi chứ?"
"Ừ, quả thật có nghe."
"Diêu Tuyên ca, huynh định lấy hạng mấy vậy? Huynh chắc chắn không thành vấn đề, thành tích của huynh luôn luôn tốt như vậy mà." Vệ Hạo Sinh nói, giọng điệu thêm vài phần chờ đợi, "Nhưng lần này ta hẳn cũng không kém đâu."
"Đúng vậy, Phong Yêu ngươi khế ước tư chất rất tốt."
Vệ Hạo Sinh cười, "Cũng nhờ Diêu Tuyên ca nhường nó cho ta đấy! Diêu Tuyên ca, chúng ta cùng nhau nỗ lực cho đại khảo nào!"
Diêu Tuyên nào không nhìn ra tiểu tâm tư của Vệ Hạo Sinh, nhưng đối với đại khảo học đường lần này, trong lòng cậu tổng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ba năm qua, đại khảo học đường đều tổ chức vào cuối năm học, đâu có lý do gì năm học mới qua nửa đã tiến hành đại khảo. Dù là vì tổng trưởng mới nhậm chức, cũng không nên thay đổi quy củ học đường đã định nhiều năm.
Cậu thực sự không đem kinh nghiệm kiếp trước đối chiếu với kiếp này, bởi sớm phát hiện đời này có nhiều khác biệt so với kiếp trước. Kiếp trước cậu không thể khế ước thành công Phong Yêu, Phong Yêu trưởng thành càng chưa từng xâm nhập Mê Vụ Hạp quấy phá khắp nơi; kiếp này cậu lại có tiểu Phong Yêu làm bạn. Kiếp trước trước khi thôi học, cuộc sống của cậu luôn bình bình đạm đạm, trong học đường chẳng xảy ra chuyện gì khác thường; kiếp này đại khảo học đường lại tổ chức sớm hơn nửa năm.
Tất cả những điều này rốt cuộc đã rẽ ngoặt ở đâu?
Chẳng lẽ là do chính mình trọng sinh?
Dù sao đi nữa, nếu đây là một cơ hội, cậu sẽ nắm chắc; nếu có điều gì không ổn, cậu cũng sẽ hành sự cẩn thận.
Nói đến tiểu Phong Yêu của mình, Vệ Hạo Sinh khóe mắt đuôi mày lộ vài phần đắc ý, lại nói bóng gió: "Diêu Tuyên ca, Phong Yêu của huynh giờ ra sao rồi? Có khá hơn chút nào không? Nó vẫn chưa dùng được kỹ năng gì phải không? Huynh ra ngoài là làm gì vậy?"
Diêu Tuyên tránh nặng tìm nhẹ đáp: "Mua ít đồ thôi."
"Vậy à." Vệ Hạo Sinh nhìn thấy túi trong tay cậu, mặt ngoài túi hơi phồng lên. Bên trong chắc chắn là yêu hạch! Vệ Hạo Sinh đảo mắt, vẻ mặt lộ ra do dự, thầm nghĩ Diêu Tuyên hẳn sẽ hỏi han mình một phen.
Nào ngờ Diêu Tuyên chỉ ừ một tiếng, dứt khoát nhanh chóng vào phòng còn định đóng cửa.
"Diêu Tuyên ca!"
Vệ Hạo Sinh vội vàng gọi cậu lại.
Diêu Tuyên liếc mắt đã biết hắn tính toán gì, nhưng cũng không nói toạc ra, "Có chuyện gì?"
Vệ Hạo Sinh ngượng ngùng cười nói: "Phong Yêu của ta ăn hết sạch yêu hạch rồi, không biết Diêu Tuyên ca có dư không?"
Diêu Tuyên còn ngượng hơn cậu: "Không có nhiều."
"Hả?" Vệ Hạo Sinh vẻ mặt không tin, "Vậy đây là cái gì!" Hắn chỉ vào túi trong tay Diêu Tuyên.
Diêu Tuyên khẽ mỉm cười: "Đồ ăn vặt của Phong Yêu nhà ta."
Vệ Hạo Sinh sửng sốt một chút, mới nhận ra quả nhiên đó chính là yêu hạch, nhưng lúc này cửa phòng đã đóng lại.
Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa, vừa nghĩ Diêu Tuyên quả nhiên đã thay đổi, vừa nảy sinh vài phần oán hận: Trước kia Diêu Tuyên ca chắc chắn sẽ đưa yêu hạch cho mình, sao giờ lại keo kiệt thế!
Còn Diêu Tuyên lúc này, toàn bộ tâm thần đã đặt cả vào Tư Không Minh.
Hắn biết ký túc xá của Tư Không Minh là phòng số 80 khu Địa tự, nhưng làm sao để giao tiếp với hắn, dù sao cũng phải có lý do hoặc thời cơ thích hợp mới được.
Chi bằng, tạo một cuộc gặp gỡ tình cờ?
Buổi sáng thứ nhất trôi qua.
Buổi sáng thứ hai trôi qua.
Buổi sáng thứ ba trôi qua...
Diêu Tuyên buồn rầu: Trong học đường, ký túc xá khu Thiên Địa Huyền Hoàng, hầu như mọi người kể cả Vệ Hạo Sinh hai ngày qua ít nhất đều ra ngoài một lần, sao vị Tư Không Minh này lại như cắm rễ trong phòng, hoàn toàn không dịch chuyển?
Cậu không muốn kéo dài nữa.
Luyện chế linh dược đâu phải nói thành công là thành công, phải chuẩn bị tinh thần thất bại, mà hơn hai tháng nói dài cũng không dài, nếu bế quan tu luyện cũng chỉ trong nháy mắt.
Diêu Tuyên nghĩ nghĩ, tiện tay ném một viên yêu hạch cho tiểu Phong Yêu.
Qua nhiều ngày, thân thể tiểu gia hỏa lại cô đọng thêm vài phần, còn mọc ra hai móng vuốt nhỏ, thấy thế vèo một cái đã tiếp được yêu hạch, vui vẻ xoay tròn.
Diêu Tuyên không khỏi hơi ngứa tay: "Ta đang phiền não về thức ăn của ngươi đây."
Tiểu Phong Yêu ngơ ngác nhìn cậu.
Diêu Tuyên chọc chọc nó, nghiêm túc nói: "Nên ta sẽ mượn danh nghĩa của ngươi đi."
Tiểu Phong Yêu tiếp tục ngơ ngác.
Phòng số 80 khu Địa tự nằm ở vị trí hẻo lánh, một góc ký túc xá trên mặt đất sát cạnh một rừng trúc. Đúng lúc sau giờ ngọ, gió nhẹ thổi qua rừng trúc xanh tươi, phát ra tiếng xào xạc, càng khiến căn phòng ký túc xá này có vẻ quạnh quẽ.
Diêu Tuyên tiến lên gõ cửa.
Trong phòng không nghe thấy một chút tiếng động.
Diêu Tuyên lại gõ.
Trong phòng mơ hồ nghe được tiếng ghế kéo.
Diêu Tuyên tiếp tục gõ.
Cuối cùng, bên trong vang lên giọng hỏi do dự: "Ai vậy?"
"Có phải đồng học Tư Không Minh không? Ta là Diêu Tuyên ở ký túc xá số 7 khu Địa tự." Hắn thản nhiên liếc nhìn tiểu Phong Yêu trên vai, vừa thu nó vào Hồn Hải vừa mở miệng nói tiếp, "Phong Yêu của ta chạy vào ký túc xá ngươi rồi, có thể mở cửa cho ta vào tìm không?"
Đáng thương Tư Không Minh hoàn toàn không nhận ra ở khoảng cách gần thế này, yêu sủng hoàn toàn có thể thu hồi trực tiếp, lại càng không nhận ra người ngoài cửa lại biết tên họ mình, liền thật thà mở cửa.
Tiếp đó hắn thấy ngoài cửa đứng một nam hài mi thanh mục tú, khẽ mỉm cười với mình: "Đa tạ."
Tư Không Minh: Muốn chui xuống đất quá, làm sao đây!!!