Cửa Hàng Mỹ Thực Dưỡng Sinh Nhỏ Của Tôi

Chương 49

Vì vậy sáng sớm hôm sau, Hướng Vãn phát hiện số lượng bạn bè trong danh bạ lại tăng lên không ít, còn có những khách hàng đặt bánh a giao hôm qua hỏi khi nào sẽ giao hàng.

Nếu như trước đây khách hàng chủ yếu là người địa phương, thì những khách hàng tìm đến qua phòng livestream đến từ khắp mọi miền đất nước.

Thấy họ sốt ruột như vậy, sau khi ăn sáng xong, Hướng Vãn đã liên hệ với dịch vụ chuyển phát nhanh đến tận nhà, gửi những hộp bánh a giao có sẵn theo thứ tự chuyển khoản hôm qua.

Sau khi gửi xong, cô gửi từng số đơn hàng cho khách hàng, rồi lại phải vào phòng bếp vô khuẩn, lấy bánh a giao đã cho vào khuôn tối qua ra cho vào máy cắt lát.

Bận rộn cả buổi sáng cắt lát, đóng gói và cho vào hộp bánh a giao đã làm tối qua, sau khi gửi tiếp, Hướng Vãn vừa ngồi xuống ghế sofa nghỉ ngơi một chút thì điện thoại lại vang lên tiếng tin nhắn.

Nghe thấy âm thanh này, cô không khỏi đưa tay che mắt, đột nhiên cảm thấy việc kinh doanh quá tốt cũng là một gánh nặng.

Nhưng nghĩ đến số dư trong tài khoản ngày càng tăng, cô lại lấy lại tinh thần, buông tay ra cầm điện thoại lên.

Người gửi tin nhắn không phải là khách hàng cố gắng chen hàng, mà là Tần Sâm.

Vừa thở phào nhẹ nhõm, Hướng Vãn thấy anh nhắn đã đến cổng chung cư, cô vội vàng trả lời tin nhắn rồi khoác áo, thay giày ra ngoài.

Mười hộp bánh a giao cả vỏ hộp nặng hơn năm cân, không phải là quá nặng, chỉ là hơi khó xách.

May mà chung cư có thang máy, xuống lầu cũng không phải đi xa là tới cổng chính.

Hướng Vãn vừa ra khỏi tòa nhà đã thấy một chiếc xe hơi màu đen đỗ ở cổng, trong lòng đang đoán già đoán non thì cửa sau xe đột ngột mở ra, một người đàn ông vai rộng chân dài bước ra.

Hai lần gặp trước anh đều ngồi trên xe lăn, lần này đột nhiên thấy anh đứng dậy, Hướng Vãn không khỏi ngẩn người.

Đến khi cô kịp phản ứng thì hộp bánh a giao trên tay đã bị Tần Sâm nhận lấy, tiện tay đưa cho tài xế đi phía sau.

Hướng Vãn hơi ngạc nhiên vì anh lại đích thân đến đây, nhưng nghĩ có lẽ anh đi ngang qua nên cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Chân anh khỏi rồi à?"

"Ừ, vốn dĩ không nghiêm trọng." Tần Sâm nhìn cô nói.

Thực ra, nếu không xảy ra chuyện lần trước thì anh đã khỏi lâu rồi, cũng không đến nỗi phải trì hoãn thêm hơn một tuần nữa.

Tất nhiên, việc anh có thể hồi phục nhanh như vậy cũng không thể thiếu công lao của bánh a giao.

"Chúc mừng." Hướng Vãn cười nói xong, thuận miệng nhắc qua một chút về những điều kiêng kỵ khi ăn bánh a giao và cách bảo quản rồi chuẩn bị tiếp tục đi ra ngoài.

Thấy cô dường như chuẩn bị ra ngoài, Tần Sâm đi theo cô hai bước rồi hỏi: "Đi đâu? Để tôi đưa cô đi."

"Không cần đâu, tôi định ăn cơm ở gần đây thôi." Hướng Vãn bận rộn cả buổi sáng mệt mỏi, không muốn nấu cơm, nghĩ dù sao cũng đã ra ngoài, chi bằng lười biếng ăn một bữa ở ngoài.

Cô cũng không phải là không thể ăn đồ ăn bên ngoài, nếu không thì đã chết đói từ lâu rồi, chỉ là cố gắng hạn chế ăn ở ngoài thôi.

"Tôi cũng chưa ăn trưa, cùng ăn nhé?" Tần Sâm cũng không biết tại sao mình lại đích thân đi một chuyến này, nhưng sau khi nhìn thấy cô, anh luôn cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Nói là thân quen thì họ cũng không thực sự thân quen, nhưng với trải nghiệm lần trước, họ cũng gần gũi hơn những người xa lạ.

Hướng Vãn do dự hai giây, cuối cùng vẫn đồng ý: "Vậy để tôi mời anh ăn cơm."

Tần Sâm không nói tốt cũng không nói không tốt, sau khi mở cửa xe, anh cùng cô lên xe.

"Anh muốn ăn gì?" Bề ngoài Hướng Vãn trông có vẻ yếu đuối, nhưng do ảnh hưởng của gia đình, tính cách cô khá phóng khoáng, đã nói là mời anh ăn cơm nên sau khi lên xe cô liền chủ động hỏi.

Tần Sâm không quan trọng ăn gì, dù sao ăn vào miệng cũng chỉ một vị: "Khách tùy chủ."