Cửa Hàng Mỹ Thực Dưỡng Sinh Nhỏ Của Tôi

Chương 13

Lúc này có một quảng cáo sống trước mặt, không thể không khiến bà chủ động lòng.

Hướng Vãn không ngờ bà chủ lại để ý đến bánh a giao, sau khi viết xong đơn, cô nói: “Bánh a giao này hơi đắt một chút.”

“Bao nhiêu tiền?”

Sau khi Hướng Vãn nói giá, bà chủ cảm thấy đắt thật, nhưng nhìn sắc mặt của cô, lại cảm thấy nếu bánh a giao này thực sự có hiệu quả thì đắt cũng đáng.

“Được, cho cô một hộp.”

Thấy bà chủ lấy điện thoại ra chuẩn bị quét mã chuyển khoản, Hướng Vãn cảm thấy vẫn nên nói rõ trước, nên mở vòng bạn bè cho bà chủ xem.

Biết được là bánh a giao cô tự nấu, bà chủ nhất thời có chút do dự, nhưng lời đã nói ra, lại ngại không dám nuốt lời, nhìn thấy video cô đăng về quá trình làm bánh rất quy củ sạch sẽ, cuối cùng vẫn thêm bạn rồi chuyển khoản cho cô.

“Đây là những cái làm thử, cháu gửi về cho người nhà nếm thử, ngày mai làm mẻ mới rồi sẽ mang cho cô.” Ra ngoài một chuyến còn có một đơn hàng, tâm trạng của Hướng Vãn rất tốt, sau khi nói với bà chủ một tiếng, nhớ lại lúc ra ngoài đã tiện tay bỏ vào túi vài miếng bánh a giao, cô liền đưa cho bà chủ một miếng.

[Hệ thống, cái này có tính là quà tặng hoặc hàng dùng thử không tính tiền không?]

Sau khi ra khỏi điểm gửi hàng, Hướng Vãn hỏi hệ thống.

[Không tính.]

[Cậu đúng là một hệ thống tốt.]

Hướng Vãn không khỏi khen ngợi.

Cô vốn còn lo lắng hệ thống sẽ giống như trong tiểu thuyết, không hoàn thành nhiệm vụ sẽ bị trừng phạt, hoặc biến tướng kiểm soát mọi thứ bắt chủ nhân phải làm theo chỉ dẫn của hệ thống.

Nhưng từ tình hình hiện tại, hệ thống tuy có nhiệm vụ thiết lập, nhưng cũng chỉ là hình thức, tổng thể mà nói, dường như đây là một hệ thống rất thoải mái, rất dễ nói chuyện.

Nghĩ đến trước đây hệ thống giới thiệu về người ở Ăn Hàng , lại cảm thấy một nhóm người tính cách ôn hòa, yêu thích hòa bình, sở thích duy nhất là ẩm thực như vậy có thể tạo ra hệ thống này, cũng không có gì lạ.

[Cảm ơn ký chủ đã khen ngợi.]

Thành phố H là một nơi tốt, ngay cả mùa thu đông cũng không quá lạnh, giống như bây giờ, dù đã vào cuối thu, lá cây hai bên đường đã vàng, nhiệt độ vẫn còn hơn hai mươi độ.

Người đi đường bên lề mặc không quá dày, có những cô gái trẻ thậm chí còn mặc váy ngắn.

Hướng Vãn chậm rãi đi về phía siêu thị gần đó, thể chất của cô không bằng bọn họ, lúc này đã mặc áo len và áo khoác dạ.

Áo len trắng và áo khoác dạ màu xanh nhạt, kết hợp với sắc mặt hôm nay tốt hơn một chút, khiến cô trông đẹp hơn, ít yếu đuối hơn, nhiều phần dịu dàng hơn, người đi đường không khỏi nhìn cô thêm vài lần.

Hôm nay thời tiết khá tốt, ánh nắng ấm áp nhưng không gắt, bầu trời xanh rất đẹp.

Hướng Vãn đi dạo, nhìn cây cối bầu trời xung quanh, luôn giữ tâm trạng tốt.

Gần đó có một trung tâm thương mại, cách chung cư cô ở chỉ vài trăm mét, cứ đi thẳng qua đèn giao thông là đến.

Cô gặp may, khi đến đèn giao thông, đúng lúc đèn xanh.

Vừa bước lên vạch kẻ đường thì thấy đèn xanh bắt đầu nhấp nháy, cô chuẩn bị bước nhanh qua, ánh mắt bất chợt phát hiện bên cạnh có một thanh niên ngồi xe lăn.

Đó là một thanh niên khiến người ta kinh ngạc ngay từ cái nhìn đầu tiên, kinh ngạc đồng thời, không khỏi cảm thấy tiếc nuối vì chiếc xe lăn dưới thân anh.

Hướng Vãn thường xuyên nhận được ánh mắt tiếc nuối của người khác vì lý do sức khỏe, thậm chí có người còn nói thẳng “xinh đẹp như vậy mà sức khỏe không tốt” gì đó, cảm giác không dễ chịu chút nào.

Cô không nhìn kỹ chàng trai kia, chỉ trong khoảnh khắc đèn xanh nhấp nháy chuyển sang đỏ, cô vẫn không nhịn được mà đẩy xe lăn một cái.

Gần như cùng lúc cô và chàng trai trên xe lăn đến được phía bên kia, có mấy chiếc xe đồng thời lao qua vạch kẻ đường.

“Cảm ơn.” Chàng trai ngẩng đầu cười nói lời cảm ơn.