Đám Nhân Vật Phản Diện Có Thể Nghe Thấy Tiếng Lòng Của Tôi

Chương 48: Lão thất đâu?

Bùi Du Xuyên kinh hãi nhìn nhận lại chính mình: "Anh biếи ŧɦái sao? Anh trở thành anh trai biếи ŧɦái rồi?!"

Bùi Từ vỗ vỗ vai anh ấy: "Anh ba đừng lo lắng, bình thường biếи ŧɦái đều không biết rằng mình biếи ŧɦái. Chúng ta vẫn ý thức được mình làm không đúng, cho nên chúng ta chưa phải biếи ŧɦái."

Bùi Du Xuyên: "Đối với hành vi biếи ŧɦái của chúng ta khi đó, chẳng phải là do lão thất nhắc nhở sao?"

Mọi người: "..."

Bọn họ không hẹn mà cùng nhìn về phía lão thất.

Lão thất đâu?

Bùi Du Xuyên thăm dò đi vào phòng, nhẹ giọng khiển trách: "Bùi Bất Tiện em làm cái gì đó?"

Bùi Bất Tiện nhìn chòng chọc Kiều Sở Sở đang nằm thẳng tắp trên giường: "Các anh về trước đi, em còn muốn đứng đây thêm chút nữa."

Anh ấy cong môi cười với Kiều Sở Sở đang ngủ say: "Em còn chưa ngắm đủ mà."

Mọi người: "..."

Sáng sớm hôm sau.

Kiều Sở Sở nhìn Bùi Bất Tiện.

Bùi Bất Tiện ôm Westie mình nuôi ngẩn người nhìn ra cửa sổ.

Da Bùi Bất Tiện rất trắng, cho nên hốc mắt tím xanh của anh ấy rất rõ, giống như nửa hốc mắt của gấu mèo vậy, nhìn rất buồn cười.

Kiều Sở Sở mâu thuẫn một lúc, nhịn không được mà nói: “Anh bảy, anh để ai đánh mình à?”

Cuối cùng Bùi Bất Tiện cũng liếc nhìn cô một cái.

Bây giờ là tám giờ sáng, các anh trai đều đang lần lượt từ phòng ra ngoài ăn sáng.

Người nào cũng mặc âu phục đi giày da, dáng vẻ đẹp trai ngời ngời, đi đường như có gió.

Nghe câu nói này của Kiều Sở Sở, động tác của họ dừng lại, trừng mắt nhìn về phía Bùi Bất Tiện.

Bùi Bất Tiện mặc quần áo ở nhà, ôm con chó, cả người lười biếng thoải mái: “Ừm, bị các anh đánh.”

Kiều Sở Sở giật mình: “Vì sao?”

Bùi Bất Tiện bình tĩnh cáo trạng: “Vì anh muốn đứng bên cạnh một nữ sinh nhìn cô ấy đi ngủ, bọn họ không cho.”

Kiều Sở Sở: “?”

Giọng điệu Bùi Bất Tiện mệt mỏi: “Em nói xem có phải các anh rất quá đáng không?”

Khóe môi Kiều Sở Sở giật một cái, nhìn về phía sáu người đang không thoải mái chút nào.

Sáu người đang ngồi trên ghế của mình, ánh mắt u ám nhìn cô chằm chằm, dáng vẻ như nếu cô dám đồng ý cũng sẽ đánh cô.

Kiều Sở Sở: “…”

[Mình thấy vẫn nên sắp xếp lại kịch bản sắp diễn ra đi.]

Bảy người: “?”

Vậy bọn họ xin rửa tai lắng nghe!

Kiều Sở Sở dựa lưng vào ghế suy nghĩ.

Mặc dù thế giới này là thật, nhưng cô đã xem thế giới này là tiểu thuyết lâu như vậy, vẫn quen với việc sắp xếp các tình tiết trong tiểu thuyết mạch lạc rõ ràng hơn.

Lòng bàn tay cô lặng lẽ động đậy trên bàn: [Chuyện xưa bắt đầu sau khi mình chết, tính cách các anh thay đổi rất lớn, chịu phải đả kích không nhỏ, mà lúc này nữ chính bắt đầu bước vào cuộc sống của họ, khiến họ vừa nhìn đã yêu, còn dần dần chữa lành cho họ, đồng thời khiến họ nổi lên lòng chiếm hữu.]

Kiều Sở Sở thuận theo, cảm thấy không có gì thay đổi: [Từ từ, hôm qua các anh đều đã thấy Hạ Tuyết Thuần, họ vừa gặp đã yêu sao?]

Bảy người: “…”

Bọn họ giống như vừa gặp đã yêu sao?

Bùi Du Xuyên cầm điện thoại di động ho: “Khụ khụ!!!”

Sáu người nhìn về phía anh ấy.

Bùi Du Xuyên vẫy vẫy điện thoại.

Bọn họ ngầm hiểu, mở điện thoại ra, nhận được một thông báo.

[Bùi Du Xuyên đã mời bạn tham gia nhóm chat.]

Bùi Du Xuyên: “Vừa nghe tiếng lòng của Kiều Sở Sở vừa nhắn nhóm chat, còn gì thú vị hơn chuyện này không?”

Bùi Bất Tiện: “Ném ớt vào trong cà phê anh.”

Bùi Du Xuyên phun cà phê ra ngoài!

Bùi Uyên: “Trật tự, Kiều Sở Sở đang nhìn.”