Kiều Sở Sở càng run rẩy hơn.
Cô càng nhớ lại, lời hứa năm đó càng rõ ràng.
Tựa như cái roi quất mạnh vào linh hồn cô.
Cô cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng lại không thể không nhìn vào vết sẹo thật sâu kia: "Em nhớ vết sẹo ở cổ tay anh đã mờ rồi, vì sao lại có thêm một cái nữa?"
Bùi Triệt bình tĩnh hỏi lại: "Em nói xem?"
Kiều Sở Sở: "..."
Tay Bùi Triệt ôm lấy khuôn mặt cô, khó hiểu nhìn chăm chú: "Hơn mười năm, không có giây phút nào tôi quên lời nói ngày đó của em, mấy năm nay tôi vẫn luôn suy đi nghĩ lại, rốt cuộc là hôm đó em đã lừa tôi, hay những lời đó là thật? Nhưng chuyện em lật lọng cũng là sự thật, tra tấn tinh thần bọn tôi cũng là thật."
"Tôi biết em có nỗi khổ tâm."
"Nhưng rốt cuộc trong lòng em, bọn tôi là cái gì?"
Bùi Triệt đè mạch đập trên cổ tay cô, không thể hiểu nỗi.
Là anh trai đã nuôi nấng cô?
Hay chỉ là những vai diễn được định sẵn kết cục trong tiểu thuyết?
Bùi Triệt nghĩ không thông, cũng lười phải xoắn xuýt quá trình như thế nào, anh ấy chỉ cần kết quả.
"Mặc kệ em xem tôi là gì, tất cả những gì bị em phá hỏng, em đều phải chịu trách nhiệm, bù đắp cho mười ba năm qua, được không?"
Giọng điệu mang vẻ thương lượng, nhưng đây hiển nhiên là mệnh lệnh.
Kiều Sở Sở nhìn anh ấy một cách xa lạ, không đáp lại.
Bàn tay đặt trên cổ cô của Bùi Triệt dần siết chặt: "Có được không?"
Cô cảm giác hít thở không thông, đau đớn gật đầu: "Được."
Bùi Triệt: "Sau này không được nói chuyện rời đi nữa, được chứ?"
"... Được."
"Cũng không được nảy sinh ý định chạy trốn, nếu không bị bắt trở về thì sẽ có chuyện đáng sợ hơn đang chờ em, được không?"
"... Được.""
"Không được phá hoại gia đình nữa, thực hiện lời hứa năm xưa của em, được không?"
"... Được."
"Em gái ngoan." Khóe miệng Bùi Triệt cong lên, cuối cùng cũng bỏ tay ra khỏi cổ cô.
Kiều Sở Sở ho khan kịch liệt ngồi dậy.
Khói bụi trong phòng bay lên, cô vừa ho vừa phẩy phẩy tay, hai mắt đẫm lệ mơ màng liếc Bùi Triệt một cái.
Bùi Triệt cười như không cười nhìn cô, như đang thưởng thức điều gì mới mẻ thú vị, hứng thú nhìn ánh mắt cô.
Cô quay mặt đi, cố tỏ vẻ bình tĩnh: "Nhưng mà..."
Bùi Triệt nghiêng đầu qua.
Cô có ý kiến, nhưng không dám lên tiếng.
[Phòng này đầy bụi thế nào sao em ở được?]
Bùi Triệt: "..."
Anh ấy nâng tay lên, chỉ ra hướng ngoài phòng.
Hai mắt Kiều Sở Sở sáng ngời: "Anh cho em ra ngoài ở?"
Bùi Triệt: "Vào phòng anh ở."
Kiều Sở Sở: "?"
Bùi Triệt nhìn cô từ trên xuống dưới, lạnh mặt nói: "Ga trải giường của anh vừa mới mua, anh chưa dùng bao giờ, em vào ở đi."
Phòng dành cho khách chưa dọn dẹp, cũng không có ga giường, chỉ có lựa chọn này.
Kiều Sở Sở suy nghĩ rồi cũng chấp nhận, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy ga trải giường đó của anh bao nhiêu tiền?"
Bùi Triệt cau chặt mày: "Em hỏi cái này làm gì?"
Kiều Sở Sở nghiêm túc nói: "Dù sao em nằm qua rồi anh nằm lại cũng không tốt lắm, ngày mai em sẽ tháo ra rồi bù cho anh cái mới nhé. Nhưng nếu đắt quá, em đành ngủ sofa một đêm vậy."
Bùi Triệt: "Em có bệnh à?"
Kiều Sở Sở: "?"
Bùi Triệt tức giận: "Ra chỗ khác đi, đừng có chọc anh tức lên!"
Kiều Sở Sở từ trên giường phóng xuống, kỳ quái liếc nhìn Bùi Triệt một cái.
[Thời đại thay đổi rồi à, anh hai có bệnh sạch sẽ mà lại chủ động cho mình ngủ trong phòng anh ấy? Là anh ấy điên rồi hay là mình choáng váng?]
Bùi Triệt: "?"
Kiều Sở Sở như có gai sau lưng, tăng tốc chạy!
Bùi Triệt lạnh lùng nhìn ra cửa, u ám lẩm nhẩm: "Lúc nhỏ tóc em đều là do anh gội, bây giờ lớn rồi lại còn tính toán với cả anh."
…