Lạc Vô Yến do dự giữa chạy trốn và ở lại trong một hơi thở. Thật ra vốn không có khả năng chạy trốn, với tu vi công lực hiện tại của y, đối phó với bà mối kia thì còn có thể đánh một trận, nhưng đối mặt với vị Tiên Tôn đại nhân này, đối phương thậm chí không cần nhấc một ngón tay cũng có thể nghiền nát y thành tro bụi.Không trốn thoát được thì chỉ có thể tiến lên, Lạc Vô Yến kiên trì đi tới, uy áp xung quanh người đối phương dần thu liễm, khí thế cũng ôn hòa hơn một chút. Lạc Vô Yến không để ý, cũng không chú ý tới những ánh mắt kinh ngạc, dò xét, hoặc trầm ngâm của hàng trăm tu sĩ đi theo phía sau khi đáp xuống nhìn y.
Chết thì chết thôi, Lạc Vô Yến thầm nghĩ, trước khi chết còn có cơ hội phỉ nhổ tên khốn kiếp bội bạc vô sỉ này cũng coi như đáng giá.
Nghĩ thông suốt điểm này, Lạc Vô Yến không che giấu nữa, ngẩng đầu lên, định mở miệng mắng chửi, thì bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của người trước mặt đang nhìn mình.
"Ta tên Từ Hữu Minh."
Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai Lạc Vô Yến.
Lạc Vô Yến: "???"
Ban đầu tưởng rằng Từ Hữu Minh sẽ ra tay với y khi nhìn thấy mặt y, nhưng không, phản ứng của Từ Hữu Minh hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của y.
Vợ kế sắp cưới vào cửa, lại có cùng một khuôn mặt với vị đạo lữ mà hắn đã tự tay gϊếŧ chết dưới kiếm, vậy mà người này lại không hề ngạc nhiên? Chẳng lẽ hắn lại mất trí nhớ?
Không đúng, tên khốn kiếp này vốn chưa từng mất trí nhớ, ngay từ đầu, giả vờ mất trí nhớ tiếp cận y, chính là một cái bẫy để dụ y mắc câu.
Lạc Vô Yến nhanh chóng bình tĩnh lại, thản nhiên nhìn lại Từ Hữu Minh.
Vẻ mặt Từ Hữu Minh không có gì khác thường, như thể thật sự không quen biết y, đưa tay nắm lấy một tay y.
Lạc Vô Yến theo bản năng muốn hất ra, nhưng bị Từ Hữu Minh nắm chặt không thể động đậy, Từ Hữu Minh dắt y lên xe loan, ngồi xuống vai kề vai.
Tiếng hạc kêu vang lên lần nữa, tiên hạc dang cánh, bay thẳng lên trời.
Tư thế ngồi của Từ Hữu Minh rất ngay thẳng, hai mắt hơi nhắm lại, như thể đã nhập định, Lạc Vô Yến mấy lần muốn rút tay về, nhưng đều không được như ý muốn.
"Đừng nhúc nhích."
Từ Hữu Minh chỉ nhắc nhở một câu này, rồi không nói thêm lời nào nữa.
Lạc Vô Yến tức giận đá hắn một cái, nhìn thấy vạt áo bào trắng của Từ Hữu Minh dính dấu chân đen của mình, Từ Hữu Minh chỉ nhẹ nhàng phủi tay, trong chớp mắt đã khôi phục như thường.
Lạc Vô Yến liếc mắt, người này trước kia chính là như vậy, cho dù mình có làm loạn thế nào, hắn vẫn luôn vân đạm phong khinh, quen giả bộ.
Bây giờ lại gặp Từ Hữu Minh như vậy, Lạc Vô Yến chỉ cảm thấy ê răng.
Vì vậy y dứt khoát chuyển tầm mắt ra ngoài xe loan, bên dưới tầng mây là cảnh tượng mà Lạc Vô Yến chưa từng thấy qua, địa phận Thái Ất Tiên Tông rộng lớn hơn y tưởng tượng rất nhiều.
Đoàn rước dâu mênh mông cuồn cuộn trong chớp mắt đã bay qua mấy tòa thành trấn, vượt qua núi sông, rừng rậm rộng lớn, tiếng chuông loan leng keng vang vọng dọc đường.
Trận thế như vậy, những nơi đi qua có vô số người ngước nhìn.
Tin tức Minh Chỉ Tiên Tôn đích thân đi đón đạo lữ về núi nhanh chóng truyền khắp toàn bộ tông môn.
"Những thành trấn này đều là dựa vào tông môn mà xây dựng, được tông môn che chở, qua khỏi Tử Tiêu Sơn mới là địa phận của bản tông, lại chia thành nội môn và ngoại môn."
Từ Hữu Minh hiếm khi giải thích được một câu, Lạc Vô Yến đã nhìn thấy một tảng đá khổng lồ đứng sừng sững trên đỉnh núi cao vυ't tận mây xanh phía trước. Bốn chữ "Thái Ất Tiên Tông" màu vàng kim với nét chữ mạnh mẽ, hùng vĩ tỏa ra ánh sáng kỳ lạ dưới ánh mặt trời.
Một trận gió mạnh ập tới, Lạc Vô Yến theo bản năng giơ tay muốn cản lại, nhưng khi đến gần y, cơn gió lại tan biến thành hư vô.
Trận pháp hộ sơn thật mạnh mẽ, Lạc Vô Yến thầm nghĩ.
Với tu vi thấp kém hiện tại của y, chỉ là đến gần trận pháp này thôi, cũng đã có thể cảm nhận được uy lực cường hãn trong đó, nếu không có Từ Hữu Minh dẫn đường, e rằng lúc này y đã bị trận pháp này xoắn gϊếŧ đến mức hồn phi phách tán rồi.
Trong lòng Lạc Vô Yến không phục.
Năm đó, trận pháp hộ sơn của Tiêu Dao Tiên Sơn do chính tay y bố trí, uy lực cũng không nhỏ hơn chút nào, hơn nữa trận pháp mà y bố trí quỷ dị cổ quái, cho dù có tu sĩ chính đạo có cảnh giới cao hơn y đến phá trận, y cũng tự tin có thể cản lại.
Người duy nhất mà y không đề phòng, chính là đạo lữ của y.
Nhưng người đó lại nhân lúc y bế quan tu luyện, sắp đột phá Độ Kiếp, dẫn theo trăm nhà Huyền Môn vây đánh Tiêu Dao Tiên Sơn.
"Tới rồi."
Giọng nói của Từ Hữu Minh kéo Lạc Vô Yến trở về từ dòng suy nghĩ, xe loan đã bay qua cửa ngoài, tiến vào nội môn trọng yếu nhất của Thái Ất Tiên Tông, dọc đường đi, lại có vô số ngọn núi trải dài hàng ngàn dặm, khắp nơi đều có thể nhìn thấy dị thú kỳ trân, kỳ hoa dị thảo, hàn đàm thác nước, suối sâu sông cạn phân bố khắp nơi, linh khí nồng đậm hơn bên ngoài gấp trăm ngàn lần.
Nơi xe loan đáp xuống là một ngọn núi lớn có chu vi hàng trăm dặm, nhìn từ xa, cây cối xanh um, đỉnh núi nguy nga sừng sững giữa mây.
Nơi đây chính là Túc Tiêu Phong của Minh Chỉ Tiên Tôn Từ Hữu Minh.