Thiên Hạ Ai Cũng Biết Tý Võ Công Mà Nhỉ?

Chương 7

Tên đó không thể tin được mà bụm tay che cổ, chỉ về phía tôi bằng ngón tay đang run rẩy. Nhưng tiếc quá, hắn đã không thể nói được câu nào nữa.

Những giọt máu còn chưa kịp rơi thì hắn đã ngã cái rầm xuống đất, đυ.ng vào làm đổ bàn.

Mấy tên lính đánh thuê còn lại giờ mới phản ứng lại, giơ súng bắn vào tôi.

Tôi quay người ẩn nấp sau cái bàn bị lật úp, đoán vị trí của đám kia và số đạn sót lại.

Kẻ địch rút hết băng đạn ra, ngay trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, tôi lặng im không một tiếng động mà lẻn đến đằng sau chúng.

Tôi dễ dàng thít chặt cổ của một tên trong số đó, lôi đến trước người để làm tấm chắn, nhân cơ hội tiến lên phía trước.

Vài tên lính đánh thuê muốn bao vây tấn công tôi, nhưng tôi đã nhảy xuống đất, ra tay xử lý hai kẻ cách mình gần nhất.

Hai tên còn lại một đứa bên trái một đứa bên phải định bắn tôi, lại không ngờ tôi đột ngột đội đất ngoi lên, mấy viên đạn sượt qua người tôi và bắn trúng kẻ địch ở hai bên trái phải.

Lúc này, những tên lính đánh thuê còn lại cũng kịp phản ứng, đồng loạt tóm lấy Đặng Lệ cách đó gần nhất:

“Bỏ vũ khí xuống!”

“Không thì tao làm gỏi ả này!”

Tôi quơ quơ cái dao tỉa lông mày dính đầy máu, nhướn mày cao giọng cười lớn:

“Đầu tiên, anh bảo cái dao tỉa lông mày này là vũ khí á?”

“Kém vậy mà cũng làm lính đánh thuê à?”

“Đúng là như tỏi tây ngoài đồng vậy, vụ sau lại kém hơn vụ trước.”

“Tiếp theo, người mà anh bắt được chính là đối thủ của tôi.”

“Tôi ghét cô ta kinh khủng.”

Lúc này tên kia rối như cào cào, chưa kịp suy nghĩ sâu xa gì đã đẩy luôn Đặng Lệ ngã xuống đất, muốn bắt một người khác làm con tin.

Hắn không biết tôi chờ mãi mới tới khúc này.

Tôi ném ngay con dao tỉa lông mày đi, xẹt qua động mạch chủ rồi tiếp tục phi về phía trước, tôi di chuyển nhanh như ma quỷ, trong chốc lát đã bắt được con dao tỉa lông mày ở đầu bên kia rồi quỳ gối xuống đất, đáp đất đẹp mắt.

Nhưng đám địch còn sót lại giờ đã nhân cơ hội đến sau lưng tôi.

Mọi lối thoát đều bị chặn lại, rồi một con dao găm sắc nhọn lao về phía tôi.

Sau khi xử lý xong kẻ địch trước mặt, tôi nhanh chóng lách mình, con dao găm khó khăn lắm mới cắt trúng váy dài của tôi.

Tôi bóp cổ của tên còn lại chỉ bằng một tay, mới dùng sức một chút thì hắn đã hẹo luôn rồi.

Lúc này, ba tên lính đánh thuê cuối cùng chỉ vào hình xăm lộ ra do chiếc váy dài của tôi bị rách:

“Con ả là Diệp Thất!”

“Diệp Thất của tổ chức Đao Sắc!”

“Đánh không lại đâu! Rút thôi!”