Yêu Đến Phát Điên

Chương 5: Không phải người yêu, chỉ là thú cưng (Phần 2)

Editor: Orsa Regina

Tô Hàm Lâm thỏa mãn nhìn về phía Tần Tầm: "...Cho tôi biết anh cần tôi, vậy anh phải có biểu hiện gì đó chứ?"

Tần Tầm ngoan ngoãn bước về phía hắn: "Cậu muốn tôi làm gì?"

"Dĩ nhiên là anh muốn làm gì thì làm," Tô Hàm Lâm khẽ cười đùa cợt, nghiêm túc nhìn vào mắt anh, "Tần Tầm, hãy chứng minh cho tôi thấy, chứng minh anh cần tôi..."

Lời nói của hắn có ma lực, dụ dỗ Tần Tầm từng bước đến bên cạnh. Anh quỳ một gối xuống, đưa tay chạm vào bàn tay Tô Hàm Lâm đang đặt trên bụng, như người sắp chết đói vừa nếm được một ngụm canh nóng.

Hơi thở gấp gáp nóng bỏng khiến anh nắm chặt tay Tô Hàm Lâm, như thể muốn dồn hết sức lực để ôm chặt lấy hắn.

Đầu ngón tay Tần Tầm hơi lạnh, khiến ngón tay Tô Hàm Lâm dường như run lên trong chốc lát.

Anh nắm tay Tô Hàm Lâm, rồi từ từ đứng dậy, nghiêm trang cúi người lại gần. Tô Hàm Lâm ngẩng đầu nhìn anh, hắn có thể cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể của cả hai, pheromone của Tần Tầm cũng khiến hắn phát điên.

Nhưng lúc này hắn kiềm chế như một bức tượng đá, cố gắng kiềm nén, để mặc Tần Tầm chủ động.

Khi nụ hôn của Tần Tầm sắp chạm vào môi hắn, hắn liếc nhìn cửa sổ đang chiếu ánh nắng, giọng khàn khàn nhắc nhở: "Anh không kéo rèm cửa sổ lại sao?"

Cũng phải...

Tần Tầm thở hổn hển, quay người đi đến bên cửa sổ kéo lớp vải trắng bên trong của rèm lại, ánh sáng trong phòng lập tức mờ đi ba phần, Tô Hàm Lâm siết chặt nắm đấm gần như không thể nhận ra.

Hắn giả vờ bình thản nhìn Tần Tầm, Tần Tầm quay lại bên cạnh hắn, tiếp tục chủ động trao nụ hôn vừa bị gián đoạn, nhưng lại một lần nữa bị Tô Hàm Lâm ngắt lời.

"Tôi không quen nhìn lên, anh có thể quỳ xuống không?" Tô Hàm Lâm khẽ cong môi, giọng nói dịu dàng đến mức Tần Tầm không thể từ chối.

Tần Tầm nghe lời quỳ xuống, đổi thành anh ngước nhìn Tô Hàm Lâm. Tô Hàm Lâm rất hài lòng với biểu hiện của anh, hắn thích cảm giác nhìn xuống Tần Tầm từ trên cao, áp đặt từ trên xuống dưới.

...

Trong quá trình trao đổi pheromone, Tần Tầm dần dần được thỏa mãn, mặc dù anh là người chủ động phục vụ.

Anh ngẩng đầu nhìn Tô Hàm Lâm, ánh mắt Tô Hàm Lâm cụp xuống vẫn luôn để ý đến biểu cảm của anh. Từ chút khinh miệt không kìm được lộ ra ở khóe mắt hắn, Tần Tầm đột nhiên hiểu ra, cảm giác kỳ lạ mà anh từng nảy sinh trong lòng chính là…

Tô Hàm Lâm đối xử với anh giống như với một con thú cưng.

Nhưng, là thú cưng thì sao? Tần Tầm đã đến nước này rồi, anh muốn dùng sự chủ động hơn nữa của mình để đổi lấy nhiều hơn, nhiều hơn nữa sự ban phát từ Tô Hàm Lâm.

Tần Tầm dán sát vào hắn, chậm rãi đứng dậy, hơi thở nóng bỏng mật thiết vừa phả lên cổ Tô Hàm Lâm thì cửa phòng làm việc bị gõ, cả hai đều sững người, ngừng giao lưu.

Bên ngoài cửa là giọng quản gia Âu Dương Tuyên: "Ông chủ, cô Mạc đến."

Cô Mạc? Là ai vậy?

Tần Tầm đột nhiên có cảm giác khủng hoảng chưa từng có.

Sao cô ta lại đến?

Tô Hàm Lâm nhíu chặt mày, tâm trạng cực kỳ khó chịu, nhưng hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, hai tay ôm lấy má Tần Tầm, khẽ nói nhẹ nhàng: "Anh về phòng trước đi, cẩn thận đừng để khách thấy."

"Ừm, được."

Tần Tầm gật đầu, luống cuống rời đi. Vừa ra khỏi cửa đã thấy quản gia, Âu Dương Tuyên lịch sự cúi mắt: "Anh Tần."

Anh lập tức cúi đầu, dùng mu bàn tay che nhẹ môi, vội vàng đi ngang qua ông ta, không muốn để ai thấy vẻ bối rối sau khi làm chuyện đó của mình.

Chưa đi đến khu vực thang máy, pheromone của một Alpha lạ đã chui vào mũi anh. Một người phụ nữ mặc bộ đồ công sở OA màu đen bước ra khỏi thang máy.

Cô có mái tóc ngắn màu xám sữa gọn gàng, khuôn mặt trái xoan, làn da trắng như tuyết, trên sống mũi kẹp một cặp kính mỏng màu sắt đen nhẹ, tình cờ chạm mặt Tần Tầm.

Tần Tầm nghiêm túc tuân theo lời dặn của Tô Hàm Lâm, không để người khác nhìn thấy, trong khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau với người phụ nữ, anh vội vàng quay người rẽ vào cầu thang bộ, nhanh chóng bước lên lầu.

Mạc Lâm Âm khẽ nheo mắt: Người này thật thơm.

Cô cẩn thận thưởng thức pheromone còn sót lại trong không khí của Tần Tầm, cô thích mùi hương này, là hương cam quýt cay nồng, vị gừng pha trộn với vị chanh...

Cô thích mùi của Tần Tầm, đáng tiếc thay, lại bị Tô Hàm Lâm đánh dấu mất rồi.

*

Khi Mạc Lâm Âm xông vào phòng làm việc, Tô Hàm Lâm vừa mới chỉnh trang lại quần áo một cách từ tốn, cài lại khuy áo vest.

"Chậc chậc chậc, mùi ham muốn đậm đặc quá," Cô liếʍ môi thèm thuồng, vừa đi về phía Tô Hàm Lâm vừa cười quỷ quyệt, "Tôi còn tưởng anh mua biệt thự của tôi là để cải tạo thành phòng thí nghiệm, nào ngờ lại là kim ốc tàng kiều, khó trách lại chuyển vào nhanh như vậy..."

Tô Hàm Lâm mất kiên nhẫn ngắt lời cô, đưa tay nới lỏng cà vạt: "Cô đã gặp anh ấy rồi?"

"Đúng vậy, không chỉ đẹp trai, mà mùi còn thơm nữa," Mạc Lâm Âm đứng trước bàn làm việc của hắn, hai tay chống lên mặt bàn, "Hôm nay tôi đến tìm anh là muốn nhờ anh làm phẫu thuật cho vị hôn phu của tôi, thay đổi mùi pheromone của anh ấy, muốn có mùi giống như con chim hoàng yến của anh..."

Trong lúc cô nói luyên thuyên, gân thái dương của Tô Hàm Lâm giật giật dữ dội, điều duy nhất hắn may mắn là Mạc Lâm Âm tạm thời chưa nhận ra Tần Tầm... Nhưng điều này cũng bình thường, Mạc Lâm Âm mới từ Mỹ về tuần trước, hơn nữa trọng tâm chú ý của cô là giới người mẫu thời trang trong làng giải trí.

Cô là một kẻ ngốc nghếch thực sự trong giới y tế và đầu tư thương mại, nên ba năm trước mới bị Tô Hàm Lâm lừa sang Mỹ du học, còn bị Tô Hàm Lâm nhân cơ hội mua lại và nắm quyền kiểm soát HEAL HOPITAL (Bệnh viện H) với giá thấp.

Từ đó, Tô Hàm Lâm trở thành giám đốc, ông chủ, nhà khoa học trưởng, bác sĩ của Bệnh viện H.

"Chuyện này không dễ đâu," Tô Hàm Lâm đứng dậy, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống mắt cô, khóe môi mang theo nụ cười khinh miệt lạnh lùng, "Cô nên hiểu rõ, mùi pheromone của mỗi người là duy nhất, làm sao có thể sao chép được?

Trừ khi là pheromone cấp C và D, nhưng cô lại chọn Omega cấp S, Lâm Âm à, đừng quá vô lý, tôi nhiều lắm chỉ có thể đổi cho vị hôn phu của cô một mùi tương tự, hoặc điều chỉnh các tầng mùi của anh ta."

Mạc Lâm Âm phồng má, nhượng bộ: "Vậy cũng được... Dù sao cũng đừng để tôi ngửi thấy mùi pheromone sầu riêng của anh ta nữa, mỗi lần đến gần anh ta tôi lại buồn nôn với mắc ói, nếu không phải vì liên hôn giữa hai gia tộc, tôi thậm chí không muốn quen biết anh ta."

Tô Hàm Lâm đưa tay đẩy kính viền vàng: "Cô hãy đưa vị hôn phu của cô đến bệnh viện khám tổng quát trước, sau đó tôi sẽ sắp xếp phẫu thuật."

Mạc Lâm Âm: "Có thể nhanh chóng không?"

"Lâm Âm, cô nên hiểu tôi rất rõ, càng nhiều tiền thì vấn đề của cô càng được giải quyết nhanh," Tô Hàm Lâm vui vẻ nhún vai, "Tuy nhiên, tôi phải cảnh báo trước cho cô và vị hôn phu của cô, loại phẫu thuật này có rủi ro không nhỏ, có thể có di chứng, và cũng cần uống thuốc sau phẫu thuật, nhưng di chứng và thời gian uống thuốc, tôi cần xem báo cáo khám sức khỏe của anh ta mới rõ được."

"Được rồi, tôi hiểu rồi, dù thế nào anh ta cũng phải phẫu thuật, nếu không tôi làm sao có thể ụ anh ta được?" Mạc Lâm Âm khua tay, khi quay người rời đi lại quay đầu nhắc nhở, "À còn nữa, tổng giám đốc Tô này, anh đã chuyển vào ở rồi, sao không đổi mật khẩu quản lý cổng chính? Như tôi đây có thể tùy tiện vào... Không ổn lắm đâu nhỉ?"

Tô Hàm Lâm cười gượng: "Ở đây an ninh rất nghiêm ngặt, hơn nữa người bình thường sẽ không vô phép tùy tiện vào nhà người khác chứ? Yên tâm đi, sau khi cô rời đi tôi sẽ đổi khóa ngay."