Ngày 20 tháng 6 năm 2056, tù nhân số 001, Bùi Trường Linh được giải oan. Vụ án số 33 đã khép lại hung thủ thật sự đã nhận được sự trừng phạt thích đáng. Nhưng đối với Trường Linh, 1 năm tạm giam ấy đã khiến cậu mất đi thứ gọi là ánh sáng.
"Chúc mừng nhé."
"Cảm ơn đồng chí cảnh sát" Trường Linh vừa nói vừa cười. Cậu chầm chậm bước ra khỏi nhà tù lạnh lěo. Từng tia năng hắt lên người cậu, ánh sáng và bóng tối lại một lần nữa tách rời như sự thật cùng dối trá, như quá khứ cùng hiện tại, như hư ảo cùng hiện thực.
______________________
"Ồ, mưa rồi à."
Những giọt mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ. Trời tối sầm lại, mưa càng ngày càng lớn, trong căn phòng tối tăm chật hẹp, trên giường có một người đàn ông, cậu ấy chính là Bùi Trường Linh-chủ nhân của giọng nói vừa nãy.
Cậu đột nhiên ngồi dậy.
" Mưa rồi à."
Ánh sáng của những tia chớp chiếu lên khuôn mặt cậu. Nó làm sáng bừng lên căn phòng tối tăm, đồng thời khiến khuôn mặt cậu hiện rõ lên trong đêm tối. Trên khuôn mặt xinh đẹp với đôi mắt đen tuyền như không đáy, đôi môi cậu cong lên, hơi hé mở để lộ ra hàm răng trắng tinh, chỉnh tề. Xinh đẹp là vậy nhưng trong đêm tối khuôn mặt và biểu cảm ấy lại như ác quỷ đi đòi mạng. Không phải là những con ác quỷ xấu xí cùng với bộ dạng kinh tởm, mà là những ác quỷ với vẻ ngoài như những quý tộc thời xưa cao quý và diễm lệ nhưng chỉ cần lơ là đi một chút, họ sẽ không ngần ngại mà khiến bạn biến mất ngay tức khắc, khiến sự tồn tại của bạn như bốc hơi trong mắt những mọi người.
Bầu trời vẫn mưa tí tách, còn cậu đã nằm trở lại trên chiếc giường nhỏ xinh và chìm vào trong giấc ngủ sâu.
"Cộc cộc cộc."
Tiếng gõ cửa vang lên một cách mạnh mẽ.
Trường Linh tỉnh dậy sau giấc ngủ sâu. Trên khuôn mặt cậu hiện lên sự bực tức, khó chịu vì bị làm phiền. Cậu chầm chậm rời khỏi chiếc giường ấm áp, tiến dần tới phía cánh cửa.
"Cạch"
Cánh cửa mở ra nhưng chỉ hé một khe hở nhỏ. Trương Linh xuyên qua khe hở nhìn thấy rõ ràng trước cánh cửa nhà cậu là hai đồng chí cảnh sát. Người đứng trước mang nét thanh tú, trên môi mang nụ cười nhẹ, cả người cậu ta toát lên vẻ thân thiện, dễ gần . Người còn lại thì có khuôn mặt góc cạnh, nam tính trông có vẻ vô cùng lạnh lùng.
Chàng trai thanh tú cất tiếng nói.
"Xin chào bạn, chúng tôi là cảnh sát được lệnh triệu tập cậu Bùi Trường Linh về sở. Xin hỏi cậu là Bùi Trường Linh đúng không? "
"Tôi có thể hỏi vì sao lại bị triệu tập không?" Trường Linh cất lời. Giọng câu hơi khàn khàn mang theo chút mệt mỏi vì vừa bị đánh thức.
Người cảnh sát đứng đằng trước đáp lời: "Xin lỗi cậu vì đã làm phiền. Trong mấy năm gần đây xuất hiện vài vụ án nghiêm trọng nên cấp trên mong cậu quay lại trợ giúp. Về chi tiết, tôi cũng không biết rõ lắm nhưng mong cậu theo chúng tôi về sở."
Cánh cửa chợt mở ra hoàn toàn.
"Có vẻ các cậu không biết thì phải. Tôi là người vừa mới ra tù đấy. Sở cảnh sát các người cũng to gan thật dám mời cả phạm nhân vừa ra tù đến giúp giải quyết vụ án. Các người không sợ tôi làm gì à?" Trường linh vừa nói vừa cười với giọng điệu ngả ngớn. Thân người dựa vào cửa, cánh tay khoanh trước ngực. Ánh sáng chiếu lên người cậu làm lộ rõ làn da trắng bệch, nhợt nhạt trái ngược hẳn so với bóng tối phía sau lưng cậu.
Người cảnh sát phái sau đột nhiên cất lời.
"Chúng tôi đến đây theo lệnh của cấp trên. Xin mời cậu theo chúng tôi về sở."
Trường Linh nheo mắt, quan sát người vừa mới lên tiếng. Anh trông vô cùng cao ráo với đường nét sắc sảo trên khuôn mặt vốn đã lạnh lùng khiến áp lực khi đứng trước mặt anh càng lớn. Cậu bĩu môi, tỏ vẻ thỏa hiệp với người trước mặt:
".......(Điền vào chỗ trống dự đoán của bạn)......"
_______________________
Lời tác giả:
hhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhhheeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeeee