Khoé miệng người đàn ông đã rách và rướm máu, Hùng đứng bật dậy muốn đánh trả lại nhưng bị Lăng Vân Phong cản lại. Anh nhận ra mình đang ghen tị với Trần Triệu Yến, có chút nực cười.
"Đủ rồi, mày về đi."
Cường giật tay ra khỏi Lăng Vân Phong, lườm Yến một cái cay nghiệt rồi quay lưng đi về. Thiếu niên không nói gì quay lại ghế ngồi, cậu đã định không hút thuốc nhưng có vẻ không thể chịu được.
Cậu cảm thấy thật buồn cười, thay vì ghen tị tức tối vì bị cướp đi vị trí đứng thứ nhất hay là bị soán ngôi vị học sinh xuất sắc thì anh ta lại phát điên vì chuyện này.
Đúng là mấy tên khốn kỳ quặc.
Cái chức danh này thì có gì mà đáng tự hào, có lẽ đó là suy nghĩ của hai người không cùng một thế giới. Chính Lăng Vân Phong cũng không thể ngờ Hùng lại phản ứng dữ dội như vậy, mà chính hắn cũng tự thừa nhận rằng Trần Triệu Yến là người đầu tiên hắn đối xử như vậy.
Anh cầm theo túi quà ngồi xuống cạnh thiếu niên, lấy từ bên trong ra một hộp bánh quy gouté.
"Xem nó mang gì tới này."
"Ồ, bánh gouté. Đúng loại mà tôi thích, thôi thì tạm bỏ qua chuyện vừa nãy vậy."
Lăng Vân Phong bật cười, Trần Triệu Yến dập điếu thuốc đang hút dở vào gạt tàn, mở gói bánh ra ăn. Không hiểu sao hắn thấy cậu có chút đáng yêu, chợt bừng tỉnh liền ho vài tiếng.
"Hay mai tôi đưa cậu tới công ty nhé."
"Không, mưa tôi không đi đâu. Tôi ghét mưa."
"Vậy hôm nào không có mưa thì đi."
Hắn chiều chuộng, Trần Triệu Yến gật đầu. Cậu suy nghĩ sao mà thấy cuộc đời mình như trong truyện, gặp được tên cầm đầu xã hội đen, không chỉ vậy còn được hắn cho ở chung nhà, đối xử vô cùng tối. Tuy rằng cậu không bằng lòng về việc đi theo hắn ta làm việc, thế nhưng Lăng Vân Phong đối xử tốt với bản thân như vậy thì không nghe theo sợ cái mạng không giữ được mất.
Mưa như trút nước suốt hai ngày, thời tiết ẩm ương và ngột ngạt. Trần Triệu Yến ngán ngẩm chỉ biết nằm trong phòng cả ngày, còn Lăng Vân Phong thì khá thích thú, hắn mỗi khi có mưa liền ngồi một mạch ở phòng khách nhìn ra cửa.
Sở dĩ hắn thích mưa là bởi vì cái không khí mát mẻ và ẩm thấp. Cảm giác như cơn mưa xối sạch đi tội lỗi của hắn, rửa trôi toàn bộ máu bám trên người anh. Có lẽ con người thứ mười hai hắn ra tay đã bị phát hiện ra, dấu vân tay của anh đã in trên con dao và bị bỏ lại hiện trường.
Cùng lúc đó Trần Triệu Yến đang xem tin tức. Bản tin truy nã toàn quốc, một bản tin chỉ có duy nhất một mình Lăng Vân Phong. Dấu vân tay được điều tra là của một người đàn ông nhập cảnh từ nước ngoài mang hai quốc tịch Nga và Việt Nam.
Theo như thông tin ghi nhận của một số vụ án chưa bắt giữ được hung thủ thì các nạn nhân đều bị gϊếŧ bằng một vật nhọn đâm thẳng vào tim. Công an đang truy tố Lăng Vân Phong với tội danh tình nghi gϊếŧ người hàng loạt.
Trần Triệu Yến quay sang nhìn hắn, Lăng Vân Phong bình thản xem như kỳ có chuyện gì xảy ra. Cứ như thể người đó không phải hắn.
"Cậu sợ hả?"
Trần Triệu Yến lắc lắc đầu, cậu biết mình đang sống chung với ai. Và hiện giờ cậu biết mình đang là ai nữa, tuy không muốn nhưng thiếu niên nghĩ rằng một ngày nào đó mình cũng phải làm điều tương tự. Nếu không muốn bị tống khứ ra khỏi đây thì cậu phải làm chuyện đó.
Lăng Vân Phong cười mỉm xoa xoa đầu cậu rồi gục vào vai thiếu niên. Trần Triệu Yến rùng mình đẩy hắn ra.
"Làm gì đó!? Ghê quá!"
Hắn bật cười.
"Sao, không phải cậu là gay à?"
Yến lườm hắn không nói gì, có là gay đi nữa cậu cũng không nghĩ đến một ngày sẽ hẹn hò với xã hội đen. Tưởng tượng thôi cũng đã thấy hãi hùng.
Ngày hôm sau khi trời đã tạnh mưa, Lăng Vân Phong đột nhiên lật tấm thảm và cậy tấm gỗ trong phòng hắn lên. Trần Triệu Yến bất ngờ, cậu không ngờ trong phòng hắn còn có một tầng hầm.
"Cậu không thấy bất ngờ khi sàn nhà lát gạch thì tự nhiên có một chỗ lát gỗ à?"
Hắn soi đèn pin điện thoại bước xuống bậc thang, Phong lôi ra một chiếc thùng, bên trong toàn là biển số xe oto. Yến giật mình dụi mắt.
"Vậy là trước giờ anh toàn dùng biển số giả à?"
"Đương nhiên. Lâu lắm rồi tôi chưa thay cái khác, nhưng hôm qua tôi vừa bị bế lên bản tin rồi nên phải đổi cái khác thôi."
Động tác của hắn thành thục, tháo biển trên xe ra và thay đi. Một đôi cả trước và sau, sau đó lại đem vào dưới tầng hầm. Cuối cùng là đóng tấm gỗ lại và che đi bằng thảm lau chân.
Trần Triệu Yến theo Lăng Vân Phong tới công ty, thế nhưng có vẻ nhà hắn cách khá xa nơi làm việc, ngồi trên xe suốt bốn mươi phút. Trời mưa suốt ba ngày và tới buổi sáng hôm nay cũng đã hửng nắng, ánh nắng buổi sáng chiếu vào kính xe làm cậu Yến chói mắt.
Nhưng cậu không tránh đi mà muốn đón lấy nó, bởi đã vài ngày cậu không hấp thụ được vitamin D. Khác với tưởng tượng của Trần Triệu Yến, công ty của Lăng Vân Phong lớn ngoài sức tưởng tượng của cậu. Nó cao và to ngang ngửa một toà chung cư, khi bước xuống xe cậu đã đứng hình mất vài giây.
"Vào trong thôi, cậu thư ký."
Trần Triệu Yến sau bao ngày thì phải mặc lại bộ suit nghiêm chỉnh với sơ mi thắt cà vạt, bên ngoài là áo khoác vest đen, quần tây cùng màu và giày da lịch sự.
Có vài con người trông thấy Lăng Vân Phong, bọn họ cúi đầu khi hắn đi qua và nhìn Trần Triệu Yến bằng ánh mắt tò mò. Nhưng cậu không quan tâm, từ đằng sau cậu quan sát thấy tóc của hắn đã dài hơn một chút, vượt qua gáy khoảng một centimet.