Lời Hứa Mùa Hạ

Chương 23: Công Ty

Lăng Vân Phong ở một bên nhìn tấm lưng của Trần Triệu Yến, vì đang quay người lại nên hắn không thể thấy được biểu cảm của cậu lúc này. Nhưng hắn biết nó rất đau, cho dù chỉ là một dấu chấm phẩy đi chăng nữa.

Chỉ vài phút sau đã xong, khi Trần Triệu Yến quay lưng lại, thứ đầu tiên hắn trông thấy là đôi lông mày đang nhíu lại với nhau tưởng chừng như sắp dính chặt lại. Lăng Vân Phong khẽ cười.

"Đau lắm hả?"

"Đau chết đi được!"

Giọt mồ hôi trên trán Yến chảy xuống má, cậu không ngờ là nó đau đến như này, đến nỗi đầu cậu bắt đầu nhức nhối.

"Em út chịu đau giỏi đó."

Anh Cường tháo găng tay và tháo cả những miếng bọc. Yến không biết phải trả lời thế nào, Lăng Vân Phong nói cậu ra ngoài đợi trước, cậu chỉ đành nghe theo, dù sao cũng không muốn ở cạnh người đàn ông kỳ lạ này.

"Anh không thích cậu ấy à?"

"Không phải không thích, mà là anh nghe thằng Hùng nói vì nó mà nhiều chuyện xảy ra."

Lăng Vân Phong nhìn anh Cường dọn dẹp đồ đạc. Từ nãy đến giờ anh ấy một câu em út, hai câu em út, hắn có chút không thích.

"Lỗi ở em cơ mà, em đưa cậu ấy vào. Nói với thằng Hùng rằng có gì khó chịu thì đến gặp em."

"Anh chịu, anh không liên quan đến chuyện của chú. Nhưng mà nghe kể rằng nó không được việc, anh chỉ biết vậy thôi."

Hắn cau mày, nhìn ra ngoài cánh cửa sổ. Một vườn cây nhỏ ở sân sau.

"Anh cũng biết là mình không liên quan cơ mà, sao phải làm khó cậu ấy. Em đang giấu cậu ấy việc công ty, vậy mà anh nói toạc ra hết mất rồi."

Anh Cường không đáp lại, Lăng Vân Phong thấy vậy đứng dậy ra về.

"Anh tốt nhất đừng xen vào chuyện của em nữa, anh biết vậy là đủ rồi."

Trần Triệu Yến ngồi ở ngoài bồn chồn, tay đan vào nhau, cơn đau âm ỉ từ cổ làm cậu khó chịu. Nghe thấy tiếng mở của, Yến ngẩng đầu, nhận thấy vẻ mặt của Lăng Vân Phong có chút gì đó khác lạ.

"Về thôi."

Yến đi theo hắn, cậu muốn hút thuốc nhưng chợt nhớ ra không mang theo, thở dài một hơi.

"Anh có mang thuốc của tôi theo không?"

Lăng Vân Phong lấy từ trong túi quần ra bao thuốc lá quen thuộc cùng với bật lửa. Ban đầu cậu chỉ hỏi cho có, không nghĩ rằng anh ta lại mang theo thuốc cho cậu.

Rít một hơi, cậu nhớ về chuyện mà anh Cường đã nói.

"Này, chuyện lục đυ.c nội bộ là sao vậy? Còn em út gì đó nữa?"

Lăng Vân Phong khựng lại, quay sang nhìn Trần Triệu Yến, thấy cậu đang nhìn mình. Hắn thở dài, có lẽ phải nói sự thật.

"Tôi còn có một công ty khác. Công ty này hoạt động trái phép, buôn bán chất cấm và vận chuyển vũ khi xuyên quốc gia. Chuyện tôi giới thiệu cậu là thư ký những người có ở đó hầu như không liên quan đến chuyện này, chỉ có vài người."

Hắn vừa bước đi vừa nói.

"Chuyện đó đã đến tai mấy đứa trong công ty, bọn nó không phục chuyện cậu ở chung với tôi, và cậu chỉ làm mất việc lặt vặt."

Trần Triệu Yến cảm thấy khó chịu, ánh nắng buổi trưa làm cậu nóng lên, trán liên tục đổ mồ hôi.

"Anh nói nhảm gì vậy? Ai là người đề ra ý kiến này? Không phải anh sao, cớ gì lại-"

"Được rồi, tôi sẽ giải quyết."

Lăng Vân Phong ngắt lời Trần Triệu Yến, cậu cảm thấy thật vô lý. Mấy tên xã hội đen thật buồn cười, không bao giờ dùng cái đầu để suy nghĩ.

Cả hai lên xe và trở về nhà, bữa cơm trưa thật im ắng vì Trần Triệu Yến bực chuyện Lăng Vân Phong giấu mình về công ty, và đám đàn em ngu ngốc của hắn.

Thiếu niên ngủ một mạch đến sáu giờ chiều, nhìn ra cánh cửa sổ bên ngoài đã sẩm tối. Nhưng Yến cảm thấy đầu đau như búa bổ, nhức nhối liên tục.

Cậu mơ hồ đi đến nhà vệ sinh, cậu cảm thấy cả người dần nóng lên, trán liên tục đổ mồ hôi. Cho dù cả chiều nằm trong phòng điều hòa nhưng Trần Triệu Yến mái tóc vẫn ướt nhẹp.

Ra phòng khách thấy Lăng Vân Phong đang ngồi sofa xem điện thoại, hắn thấy cậu liền liếc nhìn.

"Ngủ cả chiều được luôn, hay thật."

Nhưng hắn thấy sao mà mặt Trần Triệu Yến lại đỏ bừng, nghĩ rằng có lẽ vừa ngủ dậy nên như vậy. Thiếu niên ngồi xuống, dựa đầu ra sau.

"Ngủ để không cảm thấy đau, chỗ này bao giờ mới hết đau vậy?"

"Không nhớ nữa, chắc vài ngày thôi."

"A đau đầu quá! Thôi tối tôi không nấu ăn đâu, anh đặt đồ về mà ăn."

Lăng Vân Phong thì sao cũng được, hắn cảm thấy thiếu niên này có thói bỏ bữa. Nhưng có lẽ dù ép cũng sẽ không chịu ăn, cũng lớn rồi nên không quan tâm.

Trần Triệu Yến cảm thấy đầu một lúc một đau, trần nhà bắt đầu dịch ra xa, cậu cảm thấy mắt mình chắc có vấn đề mất rồi. Thiếu niên đứng dậy, muốn đi tắm.

Nhưng khi vừa đứng lên, phía trước mắt cậu bắt đầu xoay mòng mòng. Chân cậu loạng choạng, đứng không vững.

"Cẩn thận!"

Lăng Vân Phong đưa tay đỡ lấy cơ thể Trần Triệu Yến, thiếu niên ngã về phía trước, cả người không trọng lực. Mắt nhắm chặt vì quá chóng mặt.

"Tôi khó chịu quá..."

Lăng Vân Phong đưa tay sờ lên trán thiếu niên thì thấy nóng bừng, đó là lý do vì sao mặt cậu lại đỏ đến vậy.

"Trần Triệu Yến, cậu sốt rồi."

Yến mơ màng, cả người dựa vào Lăng Vân Phong. Hắn đưa cậu về phòng ngủ, dù vừa tỉnh giấc sau giấc ngủ trưa sáu tiếng, nhưng giờ đây cậu lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ.