"Người thứ mấy rồi?"
"12 ạ."
Lăng Vân Phong tựa lưng vào ghế, thở dài một hơi, miệng lẩm bẩm con số. Trên người hắn là chiếc áo sơ mi trắng dính máu nhăn nhúm.
"12 à..."
Trong một năm qua, hắn đã tự tay sát hại đến 12 sinh mệnh chỉ vì đã trót bước chân vào con đường này. Vào năm 21 tuổi, Lăng Vân Phong đã kết liễu nhà tài trợ của mình, hay đúng hơn là người đã thu nhận hắn.
Khi tiếng súng vang lên, thân hình to lớn của người đàn ông ngã khụy xuống cũng là lúc tất cả con mắt đổ dồn về phía Lăng Vân Phong. Lý do hắn làm vậy bởi vì người mà bản thân gọi là đại ca luôn xem hắn như một công cụ kiếm tiền, chưa bao giờ quan tâm sự sống chết của đàn em.
Hành động của Lăng Vân Phong thay vì bị chỉ trích thì lại được sự ủng hộ, mọi người từ đó đã xem hắn như đại ca mới của băng đảng xã hội đen.
Rồi hắn lại nhớ tới con số 12.Vào năm 12 tuổi hắn cùng mẹ và em gái về Việt Nam, trong lúc đó Lăng Vân Phong đã gặp một cậu nhóc kỳ lạ, vào giữa trưa nắng nóng lại ngồi một mình trên xích đu.
Lăng Vân Phong định tiến lại gần trêu chọc, nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt ngây thơ cùng đôi mắt và chiếc mũi đỏ hoe ấy thì hắn nhanh chóng yếu lòng.
Hắn lại thở dài, úp mặt vào lòng bàn tay.
"Không biết giờ cậu nhóc đó ra sao rồi nhỉ?"
Lăng Vân Phong không muốn gϊếŧ người nữa, hắn đã bị ám ảnh bởi chính chuyện này. Không khá khẩm hơn Trần Triệu Yến, mỗi đêm Phong luôn bị giày vò bởi những cơn ác mộng. Hắn nhìn thấy một màu đỏ toàn là máu, những linh hồn vất vưởng khắp nơi luôn đeo bám lấy cơ thể anh.
Lăng Vân Phong không muốn gϊếŧ người nữa. Hắn cảm nhận được ở Trần Triệu Yến một cảm giác mà trước đây chưa từng cảm nhận. Cũng chính là bởi vì sự đặc biệt của thiếu niên, chính là bởi sự tiến bộ chậm của cậu.
Ở bên Trần Triệu Yến, hắn không muốn nhúng tay vào những chuyện đó nữa, hắn có cảm giác cậu thiếu niên có thể cho bản thân thoát khỏi những tội lỗi mà mình gây ra.
Lăng Vân Phong khúc khích cười rồi đưa mắt ra phía cửa sổ, hắn cảm thấy bản thân thật nực cười vì tự lựa dối chính mình chỉ để thoát khỏi lỗi lầm dù chỉ trong phút chốc.
Ngoài trời chỉ tờ mờ sáng, mặt trời vẫn đang núp sau những toà nhà cao tầng, không một ánh sáng nắng lộ ra. Lăng Vân Phong đi thẳng đến phòng tắm vì không muốn Trần Triệu Yến gửi được mùi tanh tưởi.
Khi đã tắm xong, mái tóc dài đến gáy của hắn ướt nhẹp còn nhỏ từng giọt nước. Mở cửa bước vào phòng Yến, thiếu niên vẫn đang say giấc. Anh ngồi xuống cạnh cậu, ngắm nhìn khuôn mặt có chút sưng vì đã ngủ suốt đêm. Mái tóc rối bời che lấp đi con mắt, Lăng Vân Phong chạm vào, vuốt chúng qua một bên.
"Yến, dậy đi. Trần Triệu Yến!"
Thiếu niên hé mở mắt rồi nhanh chóng khép lại, người đàn ông lay người cậu.
"Dậy đi, có muốn lên sân thượng ngắm bình minh với tôi không?"
"Ưʍ..."
Trần Triệu Yến cựa quậy, ngồi bật dậy, cơ thể cúi gập mệt mỏi. Cậu ngửi thấy mùi sữa tắm và tươi mát trên người Lăng Vân Phong. Thiếu niên ngẩng đầu, khuôn mặt chưa tỉnh ngủ nhìn hắn, ngáp dài ngáp ngắn.
"Mấy giờ rồi..."
"Năm giờ sáng, dậy mau lên. Đón ánh nắng buổi sáng là điều tuyệt vời nhất đó."
Với một người thích ngủ nướng như Trần Triệu Yến, cậu không mấy quan tâm tới những điều này. Nhưng nếu cậu nằm xuống ngủ tiếp thì có lẽ sẽ lại bỏ lỡ buổi đi xăm hôm nay.
Thiếu niên sau khi vệ sinh cá nhân liền lên sân thượng, tia nắng đầu tiên trong ngày chiếu rọi vào khuôn mặt cậu. Trên bầu trời những đám mây trắng rải rác, Trần Triệu Yến hít một hơi sâu, có vẻ dậy sớm cũng không tệ như cậu nghĩ.