Cả hai ngồi ở tiệm bánh đến chiều, Trần Triệu Yến tay cầm cốc cà phê đặt trên đùi, mặt nghiêng sang nhìn khung cảnh ở bên ngoài.
Nắng dần buông, mặt trời đỏ rực chầm chậm khuất bóng sau những đám mây hồng. Tiếng nhạc nhẹ nhàng, nho nhỏ văng vẳng bên tai. Yến bất chợt cảm thấy trong lòng khó chịu, hai tay ngứa ngáy.
Cảm xúc của thiếu niên chưa bao giờ ổn định, những thứ tiêu cực sẽ lập tức chiếm lấy cậu cho dù là kẻ hở nhỏ nhất.
Lăng Vân Phong ngồi im lặng theo dõi cậu suốt buổi chiều, nét mặt bình thản ấy, đôi mắt hờ hững khép rồi mở.
"Về đi, tự nhiên tôi thấy bức bối."
Yến cất lời, vì đã một lúc lâu không nói chuyện nên giọng thiếu niên khang khác. Cả hai ra quầy thanh toán, Bảo An lúc nảy nhận thấy sự khác lạ trên nét mặt anh trai. Điều này không còn quá lạ.
"Anh lại thế nữa rồi."
"Kệ chuyện bố mẹ đi đấy, lúc nào muốn gặp thì gọi."
Cậu bước ra khỏi tiệm, Lăng Vân Phong nhìn theo bóng dáng ấy, thanh toán rồi đi theo. Hắn nhìn Bảo An một lần, không nói gì rồi mới rời đi.
Trần Triệu Yến mở cửa kính xe, châm điếu thuốc, gác cánh tay ra ngoài để khói thuốc không lọt vào trong xe
"Cậu ổn không?"
Thiếu niên bất ngờ với câu hỏi của anh, quay sang nhìn một cái không biết trả lời ra sao. Yến đã bị như này từ lâu, cậu cũng không rõ nó là gì. Một thứ cảm xúc khó tả, hỗn độn, chán nản, bực bội, sáo rỗng.
Yến luôn trốn tránh những vấn đề của mình, và chưa bao giờ giải quyết nó một cách triệt để. Cậu cứ cất góc xó, sau đó vấn đề mới lại đến và tăng dần. Cho đến khi nhìn lại, chúng đã xếp chồng lên nhau và chuyển thành sự mệt mỏi đè nặng lên cậu.
Trần Triệu Yến quá mệt mỏi để ăn bữa tối, Lăng Vân Phong đã cố gắng khuyên cậu nhưng nó vô ích. Và rồi Yến đi làm với chiếc bụng trống rỗng, nhưng cậu không quan tâm điều đó vì ngày hôm nay của cậu đã quá mệt mỏi.
Con nợ là một kẻ nghiện thuốc, trong lúc đàm phán hắn đã cố đâm Trần Triệu Yến, cậu không kịp né theo phản xạ đưa tay lên che chắn. Máu thấm đẫm lớp áo sơ mi trắng.
Lăng Vân Phong thấy không thể đòi được tiền, trực tiếp ra tay ngay sau khi hắn tấn công Yến. Máu bám lên người thiếu niên một lần nữa, Phong quan sát biểu cảm của cậu.
Mắt cậu khẽ dao động, nhíu mày. Không có trạng thái sợ hãi, cơ mặt nhanh chóng giãn ra, mắt nhìn xuống cơ thể rồi nhìn Lăng Vân Phong.
"Phải bỏ cái áo này rồi."
Cậu không mặc ghile, không đem theo áo khoác mà chỉ khoác tạm áo sơ mi trắng và thắt cà vạt. Máu thấm đẫm ở áo cậu, nhuộm đỏ một vùng.
Trần Triệu Yến nhắm mắt, quay mặt đi chỗ khác.
"Dù sao xong việc cũng phải mua thêm thôi."
"Yến của chúng ta đã có tiến bộ rồi, không còn sợ hãi như lần đầu nữa. Đại ca chăm thằng nhóc tốt quá!"
Lý Văn Mạnh khoác vai thiếu niên, Yến chỉ cười trừ.
"Vẫn tởm lắm, mùi máu tanh kinh." Cậu chê bai
"Thế thì khi nào mới gϊếŧ người được nhỉ."
Lăng Vân Phong bước lại gần, hắn cởi bỏ chiếc áo khoác màu đen đã thấm máu, màu đỏ không hiện rõ. Không muốn thấy một Trần Triệu Yến nhuộm màu tanh tưởi ấy, khoác lên vai cho cậu. Một thiếu niên chỉ vừa trưởng thành, có quá nhiều nỗi lo âu và những vấn đề. Lăng Vân Phong muốn che chở, ôm lấy những tổn thương ấy một cách tình nguyện.
Thiếu niên ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện đang vòng tay khoác áo cho mình. Hai mắt chạm nhau, tâm trạng hôm nay của cậu vốn không tốt nên cư xử cũng lạ lùng. Thường ngày sẽ chẳng nhìn Lăng Vân Phong bằng ánh mắt như vậy.
"Về đi, tay tôi đau quá."
Lăng Vân Phong cụp mắt, cười cười chiều ý cậu. Cả hai về trước, để đàn em ở lại dọn dẹp. Hiếm khi Yến mới cư xử trầm lặng một cách đáng sợ như này, Phong phải làm cậu hài lòng để xoa dịu tâm trạng bất ổn ấy. Hắn không hiểu chuyện gia đình cậu, nhưng hiểu được phần nào những áp lực, ám ảnh mà cậu đang mang trong mình.
Chính vì thế Lăng Vân Phong muốn xoa dịu tâm hồn đang dần mục rũa của Trần Triệu Yến.