Lăng Vân Phong nói không cần tới công ty làm gì nữa, tốt nhất là ở nhà rồi hưởng thụ bởi dạo gần đây không có việc gì làm. Yến chán nản lên sân thượng ngồi cả ngày.
Cậu thích mấy nơi trên cao, có gió thổi thì càng tốt. Thật ra nó không phải sở thích, chỉ là thói quen, cậu có xu hướng đứng ở mấy nơi cao hơn bình thường.
Trong đầu Trần Triệu Yến lúc này lại hiện lên kí ức ở căn nhà đó, cùng với sự đau hổ tuyệt vọng đến nỗi thiếu niên đã mong mình chết đi cho rồi.
Một người bố gia trưởng, vũ phu. Một người mẹ không quan tâm đến con cái, luôn to tiếng với bất cứ ai nếu không làm bà vừa lòng và luôn là người chịu những trận đòn từ người chồng. Dù bà có chống lại, đánh lại nhưng với sức của một người phụ nữ thì không thể nào cản được trận lôi đình vô cớ ấy.
Luôn có áp lực học tập, luôn phải gắn trên thân mình cái mác “người có học.” Yến ngay khi vừa đến tuổi đi học đã phải học thêm các môn chính, học thêm võ và các môn năng khiếu. Bố mẹ thì luôn nói rằng muốn tốt cho cậu, nhưng điều tốt ấy làm cậu ngạt thở.
Nhưng dù sao cũng may mắn vì thành tích học tập của cậu chưa bao dù tụt dốc. Cho dù học tập trong tiếng cãi nhau của bố mẹ, tiếng la hét của mẹ, tiếng gầm gừ dữ tợn của bố. Trần Triệu Yến sớm đã quen với những điều ấy, dần dần cậu học cách không quan tâm đến bất cứ ai, không để tâm đến lời mắng nhiếc của bố mẹ, sống cứ như một cái xác vô cảm.
Chỉ khi ra khỏi nhà cậu mới dễ thở hơn, có thể cười và nói chuyện một cách bình thường. Thứ duy nhất cậu quan tâm ở cái nơi cậu đã sớm không coi là nhà chính là đứa em gái. Con bé cũng bị ép học như cậu, thành tích của hai anh em ở trường luôn đứng đầu khối. Em cậu cũng được cho đi học thêm năng khiếu và giỏi chơi nhạc cụ, Yến khẽ mỉm cười vì nhớ đến lời nói của cô em gái.
“Con sẽ không nghe theo bố mẹ đâu!!! Con muốn theo con đường nghệ thuật!!!”
Vì có Yến che chở nên tâm lí của em gái ổn định hơn, vô tư vô nghĩ. Cậu nhìn lên bầu trời trong xanh, thở dài một hơi nặng nhọc. Theo thói quen lấy thuốc lá ra hút.
Lăng Vân Phong sau khi ăn sáng xong liền chui vào phòng của mình mãi đến trưa mới ra. Hắn tìm khắp nhà nhưng không thấy Trần Triệu Yến đâu, gọi cũng không ai trả lời. Hắn ngồi đơ ra ở sofa không biết đã bao nhiêu lâu trôi qua, chợt nhớ chưa lên kiểm tra sân thượng.
Không ngoài sự đoán, Trần Triệu Yến đang ngồi thẫn thờ ở trên ghế.
“Làm gì mà ngồi ở đây cả ngày vậy?”
“Giật mình!” Yến giật nảy cả người, quay lưng lại nhìn hắn.
Lăng Vân Phong đang mặc áo ba lỗ, trên bắp tay có một hình xăm tattoo “Anh xăm à?”
“Ờ, lâu rồi.” Hắn ngồi xuống cạnh cậu.
“Tôi cũng muốn xăm thử...”
Trần Triệu Yến gãi gãi má, nhỏ giọng.
“Xăm gì? Chỗ nào?”
“Dấu chấm phẩy... Nhưng mà tôi chưa biết nên xăm chỗ nào...”
Hắn ngơ ra một lúc, lại bắt đầu dở chứng chọc cười thiếu niên.
“Dấu chấm phẩy!? Trẻ con vậy nhóc!”
Yến mặt hơi đỏ lườm anh ta một cái, không thèm đáp lại. Tiếng cười của Phong ngay lập tức dừng lại, cả hai bỗng im lặng vài phút.
Rồi đột nhiên, Lăng Vân Phong chạm tay vào cổ bên trái của cậu, vị trí ở dưới tai.
“Chỗ này thì sao?”
Trần Triệu Yến mặt đang cúi lập tức ngẩng lên, khuôn mặt của hắn đã ngay sát cậu, thậm chí có thể nghe tiếng thở.
Cậu không kháng cự, để im. Thấy vậy hắn cúi xuống, áp môi của bản thân lên môi cậu. Cánh môi mềm mại, ửng hồng làm Lăng Vân Phong mê muội. Trần Triệu Yến mở to mắt bất ngờ, chỉ một giây sau lưỡi của hắn luồn vào khoang miệng thiếu niên.
"Mùi thuốc lá." Hắn nghĩ.
Cậu giật mình đẩy ra.
“Làm cái gì vậy!?” Vì ngửa người ra sau hơi quá nên cậu ngã ngửa khỏi ghế, nằm phịch xuống nền. Phong cười cười đưa tay kéo thiếu niên mặt đang đỏ như quả cà chua chín lên.
“Sao thế, nụ hôn đầu của cậu đó à.”
Tưởng là bản thân chỉ trêu cậu, nhưng nhìn biểu cảm ngại ngùng và sự im lặng của đối phương, Lăng Vân Phong biết hắn đã nói đúng.