Lăng Vân Phong đi lên phòng, mới đó mà đã hai tiếng trôi qua. Hắn không thấy bóng dáng Trần Triệu Yến đâu cả, liền vào phòng làm việc. Cánh của phòng nghỉ mở hé, bên trong là Yến đang ngủ, hơi thở đều đặn. Hắn bước đến gần, tiến sát lại khuôn mặt của cậu, khẽ vuốt mái tóc đang che mắt thiếu niên.
“Ngủ không chút phòng bị, sau này phải rèn luyện thêm mới được.”
Vừa dứt lời Trần Triệu Yến đã bừng tỉnh, khuôn mặt hắn đơ ra, bốn mắt nhìn nhau.
“Anh làm gì vậy?”
Phong nhún vai, lùi ra xa “Định đánh thức thư ký bằng cách bịt mũi, tại cậu ngủ say quá.”
Cậu nhìn hắn bằng ánh mắt hoài nghi “…Xin lỗi giám đốc, tôi không có điện thoại hay bất cứ thứ gì có thể xem giờ nên mong anh thông cảm.”
Lăng Vân Phong theo dõi từng cử chỉ, hành động của cậu thiếu niên, đưa tay xoa xoa cằm mình.
“Được rồi, sau khi cuộc họp kết thức tôi sẽ dẫn cậu đi mua chút đồ.”
“Cảm ơn lòng tốt của giám đốc.” Cậu đứng dậy rồi đi theo sau hắn, ra khỏi phòng làm việc và không quên cầm theo tài liệu đi đến phòng họp.
Trần Triệu Yến hít một hơi thật sâu, cậu có chút hồi hộp vì không biết nên làm gì. Thấy được sự căng thẳng của người bên cạnh, Lăng Vân Phong xoa đầu thiếu niên.
“Cứ bình thường thôi, tôi thấy hai chữ căng thẳng viết rõ trên mặt cậu kìa.”
Thiếu niên lườm hắn, ánh mắt tràn đầy sự bất lực. Không cần để hắn nói cậu cũng cảm nhận được bản thân hiện giờ đang hồi hộp. Sau khi cửa thang máy mở, cậu theo chân Phong đi đến phòng họp. Mọi người đã đến đông đủ và chỉ chờ mỗi vị lãnh đạo, nhưng mọi ánh mắt thay vì nhìn vào giám đốc giờ đây đã chuyển lên người cậu thanh niên trẻ tuổi.
“Cứ bình tĩnh, sẽ không ai làm gì mình, hít thở thật sâu." Trần Triệu Yến nghĩ.
Lăng Vân Phong đã ngồi xuống ghế, đứng bên cạnh là thư ký mới của anh ta.
“Chưa kịp thông báo với mọi người, cậu bé này là người mới và là thư ký của tôi – Trần Triệu Yến. Bây giờ bắt đầu cuộc họp thôi nhỉ.”
Tiếng xì xào bàn tán vang lên, và chúng đủ lớn để Yến nghe thấy, cậu liếc qua một lượt sau đó ánh mắt dừng lại trên người Lăng Vân Phong, hắn ta gật đầu. Cậu hít một hơi sâu.
“Chúng ta sẽ nói về lần hợp tác sắp tới với nhà phân phối Y, chắc mọi người cũng biết sản phẩm mới của công ty chúng ta rồi.”
Hắn nhìn nét mặt của Trần Triệu Yến, đôi mắt trở nên lạnh lùng và vô cảm, nó khác hẳn với lúc hắn nói chuyện với cậu. Tất cả đột ngột im lặng, Yến cũng bất ngờ và không biết lí do tại sao.
Cậu chỉ nghe lời của hắn “Nếu có ai đó bàn tán về cậu thì cứ thay mặt tôi mà lên tiếng.”
Tât cả ở đây ai cũng hiểu “thư ký” của giám đốc có quyền lực như thế nào, hơn nữa đây lại là một người trẻ tuổi, mọi người điều rõ năng lực của người này đến đâu. Cuộc họp được điều hành bởi Lăng Vân Phong, Trần Triệu yến ở bên cạnh ghi lại những thông tin quan trọng.
“Trưởng phòng Lâm, phòng của anh chịu trách nhiệm khâu kiểm tra thành phần có trong thuốc. Nhưng nếu tôi không kiểm tra lại thì không biết chừng sẽ có chuyện lớn xảy ra.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên căng thẳng, cậu thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của một vài người. Nặng nhọc và đầy lo lắng. Xé tan sự im lặng ấy là giọng một người đàn ông trẻ.
“Trưởng phòng Lâm nên xem lại nhân viên của mình nhé, nhân viên điều chế đã cho nhầm một chất khác vào trong thuốc và nhân viên của ngài lại không phát hiện ra, nếu như nó đến tay nhà phân phối thì công ty của chúng ta liệu sẽ như nào đây? Nhân tiện, giám đốc Hoàng, anh nói thế nào về việc nhân viên của anh điều chế thuốc sai công thức?”
Sự im lặng lại một lần nữa bao trùm lấy căn phòng, người đàn ông vừa phát biểu có vẻ là người trẻ hơn so với nhiều người ở đây, cả ngươi anh ta toát lên vẻ tự tin.
“Nhân viên điều chế thuốc đó đã xử lý, nếu có bất cứ hình phạt nào khác được đưa ra tôi sẽ chịu trách nhiệm.”
Một người đàn ông trung niên lên tiếng, giọng nghe có vẻ như đã ngoài 35. Trái lại với sự nghiêm túc và trung thực của giám đốc Hoàng, trưởng phòng Lâm cất lên giọng đầy đố kỵ
“Phó giám đốc Lý cũng chỉ xuất thân từ cái nơi bẩn thỉu và thấp kém nhất, nếu như cậu không có có tài năng đặc biệt thì sẽ không thể vào đây rồi!!”
“Ừ, nhưng biết làm đây, tôi lại có cái tài năng đặc biệt đó cơ!?”
Anh ta nói với giọng cợt nhả, có chút mỉa mai, vẻ mặt không có gì là nghiêm túc. Trần Triệu Yến nhận thấy bầu không khí lúc này không phải là sự căng thẳng và ngột ngạt nữa, mà giờ đây nó có gì đó khó tả, vượt ngoài tầm hiểu biết của cậu. Như cái cách người ta thường hay gọi, sát khí!!!