Lăng Lang ngồi xổm trước ống kính vỗ về chơi đùa hạ thể, gậy mat-xa lớn đầy điểm gồ ghề đang chấn động trong cơ thể, vật thể nhân tạo này tựa hồ khuyết thiếu trí năng, thân thể anh không ngừng giãy dụa vặn vẹo điều chỉnh tư thế, nhưng điểm cực độ khao khát kia lại không thể chiếm được thỏa mãn.
Phong Hạo đem máy quay đẩy gần lại một chút, ra lệnh cho anh chống hai tay sau người, nâng hạ thể lên, khiến toàn bộ nơi riêng tư đều triệt triệt để để bại lộ trước màn ảnh. Dù Lăng Lang không nhìn thấy, nhưng anh có thể tưởng tượng ra cảnh tượng đó da^ʍ mỹ đến thế nào, cảm giác nhục nhã trong lòng càng thêm mãnh liệt, thân thể lại càng phấn khởi, anh không thể chờ đợi muốn được phóng thích, Phong Hạo lại tước đoạt quyền lợi tiếp tục đυ.ng vào hạ thân của anh.
“Thế nào, trước ống kính làm loại chuyện này, có phải khiến anh càng thêm hưng phấn?” Đầu ngón tay Phong Hạo thong thả lướt trên làn da anh, “Kỳ thật đây mới là nguyện vọng của anh đi, anh lựa chọn trở thành một người diễn viên, không phải vì cái này sao?”
“Mặc kệ hình tượng anh lãnh diễm cao quý đến đâu, đều không thể che đậy sự thật nội tâm anh rất dâʍ đãиɠ.” Hắn vẽ theo hình dáng xương quai hàm của đối phương, “Có muốn người hâm mộ nhìn thấy bộ dáng hiện tại của anh, để bọn họ chứng kiến thần tượng của mình ở trước màn ảnh lộ ra biểu tình cơ khát này không?”
Ngón trỏ của hắn không mất chút khí lực gì đã cạy mở khớp hàm Lăng Lang, “Để bọn họ nghe được thanh âm rêи ɾỉ phóng đãng của anh, nghe anh cầu xin bọn họ nhồi đầy cái miệng bên trên lẫn phía dưới, thay vì để fan xếp hàng chờ anh ký tên, không bằng xếp hàng dài chờ thao anh, như vậy mới càng có thể thỏa mãn tính ảo tưởng biếи ŧɦái của anh nhỉ.”
Phong Hạo thấy anh phản ứng kịch liệt như thế, cười lạnh một tiếng, đứng lên.
Lăng Lang chỉ cảm thấy nửa thân dưới truyền đến một trận áp bách, anh cố gắng mở mắt ra, lại thấy Phong Hạo đứng ở giữa háng chính mình, giày da dưới chân dẫm lên lửa nóng du͙© vọиɠ nhẹ nhàng nghiền áp, hắn kiêu ngạo liếc nhìn xuống anh, ánh mắt thanh lãnh (trong trẻo lạnh lùng), bộ dạng cao cao tại thượng phảng phất như thiên thần hạ phàm.
Lăng Lang thân tâm đều mang cùng một nỗi sợ hãi, Phong Hạo như vậy cho anh cảm giác cao lớn, mà chính mình lại nhỏ bé đến thế. Bộ vị yếu ớt nhất bị đối phương giẫm dưới chân, tất thảy của anh đều bị đối phương nắm trong tay, này chênh lệch địa vị cách biệt, nội tâm dâng lên không chỉ là tính dục mãnh liệt, còn có vô thượng kính sợ.
Lực tấn công thị giác thật lớn khiến anh trong nháy mắt đánh mất chính mình, Lăng Lang chưa bao giờ biết bị giẫm đạp cũng có thể gây cho anh kɧoáı ©ảʍ lớn như vậy, anh hận không thể cứ như vậy vĩnh viễn thần phục dưới chân Phong Hạo, chỉ cần chủ nhân ra mệnh lệnh, dù muốn anh liếʍ giày da anh cũng sẽ không chút do dự chấp hành.
Anh vong tình mà bắt đầu tự mình động khố bộ, dưới đế giày đối phương ma sát tính khí của mình, trong miệng còn thì thào thỉnh cầu càng nhiều, không rảnh mà đánh giá hành động chính mình giờ phút này dưới mắt Phong Hạo có bao nhiêu cam chịu thấp hèn. Trước mặt người đàn ông này, anh đã sớm từ bỏ nhân cách lẫn tôn nghiêm, hoàn toàn trầm luân thành một con chó bị du͙© vọиɠ thao túng.
Phong Hạo từ bên trên thưởng thức mỗi một động tác của anh, dưới chân khi thì phát lực khi thì ôn hòa, khi thì kịch liệt khi thì thong thả, kéo theo Lăng Lang trên mặt đất biểu tình lúc thì thống khổ lúc lại sung sướиɠ, lúc thì trốn tránh lúc thì nghênh hợp, giờ khắc này, thất tình lục dục của anh, đều do người đàn ông này nắm giữ.
Phong Hạo nắm tóc Lăng Lang đem anh chỉnh thành tư thế quỳ, một khí quan giống đực dữ dằn đã kề đến bên miệng, Lăng Lang không chút nghĩ ngợi liền một ngụm ngậm lấy, cảm thụ trong chốc lát hương vị của chủ nhân, lúc này mới một trước một sau phun ra nuốt vào.
Phong Hạo một tay điều khiển phần tay quay của camera, đem ống kính nhắm ngay mặt Lăng Lang, “Biểu tình say mê một chút, khán giả cũng không muốn thấy một gương mặt đông cứng.”
Lăng Lang nghe vậy càng ra sức mυ'ŧ liếʍ, biểu tình tựa như trên đời này không còn thứ gì có thể so với mỹ vị trong miệng. Anh vươn lưỡi từ gốc một đường tinh tế liếʍ đến đỉnh, dùng đầu lưỡi lượn ở đó, theo chiều kim đồng hồ đánh vài vòng, đem thứ tràn ngập co dãn ở ngay miệng hút vào một chút, lại đảo ngược chiều kim đồng hồ.
Anh ở mỗi góc độ đều lặp lại một quá trình này, biểu cảm từ đầu tới cuối hệt như Phong Hạo phân phó, vẫn duy trì thật sâu mê luyến.
Lăng Lang hôn đến động tình thì hai tay đỡ lấy phần háng đối phương, đem tính khí đối phương chôn thật sâu vào cổ họng mình, chậm rãi làm động tác nuốt, anh nghe được Phong Hạo từ đỉnh đầu truyền đến một tiếng than nhẹ thỏa mãn, bàn tay đang nắm tóc mình cũng chuyển thành xoa nắn trảo lộng.
Phản ứng của Phong Hạo cho anh khích lệ lớn lao, anh dốc hết sức lực làm đẹp lòng hắn, một cảm giác đủ đầy chiếm lấy thể xác và tinh thần anh, trong đầu anh thoáng hiện lời Phong Hạo đã nói lúc trước —— “khoái hoạt của tôi sẽ là khoái hoạt của anh, hài lòng của tôi chính là lời khen ngợi lớn nhất đối với anh.”
Anh không tự chủ được làm nhanh hơn động tác phun ra nuốt vào, anh cảm thấy khí quan của chủ nhân trong miệng mình trương lên, biến lớn, đến khi Phong Hạo đẩy anh ra khỏi thân thể chính mình.
Lăng Lang khó hiểu nâng lên mắt, cho dù trải qua chuyện vừa rồi, vẻ mặt Phong Hạo vẫn trước sau như một thoải mái tự nhiên, hắn tựa hồ vĩnh viễn cũng sẽ không để đối phương nhìn thấy biểu hiện ý loạn tình mê trên mặt mình.
"Hôm nay là ngày thứ một trăm bảy mươi bốn chúng ta ở chung, anh đã suy nghĩ kỹ chưa? Đem mình hoàn toàn giao cho tôi. Anh cần phải thanh thanh sở sở (rành mạch) trả lời tôi, để tôi biết hành vi lúc này của anh không phải là nhất thời xúc động sau khi say rượu.”
Lăng Lang thần sắc đoan chính, “Từ ngày đầu tiên tôi bước vào cánh cửa này, tôi cũng đã có giác ngộ như vậy.”
Phong Hạo vừa lòng gật đầu, hắn xoay người lấy ra dương cụ giả trong cơ thể Lăng Lang, xoay người rời khỏi phòng, lưu lại Lăng Lang một mình lo sợ bất an quỳ gối tại chỗ, anh liên tưởng đến kinh nghiệm mấy lần trước, chẳng lẽ Phong Hạo lần này vẫn chỉ là trêu chọc anh như cũ?
Một lát sau, Phong Hạo quay trở về, trên tay có thêm một cái vòng cổ kim loại màu bạc, Lăng Lang hiện giờ vừa nhìn thấy vòng cổ sẽ phản xạ có điều kiện mà ngẩng cổ lên, chờ đợi Phong Hạo mang vòng lên cho mình. Mang xong, Lăng Lang mới phát hiện đáy vòng còn nối với một cái chuông, theo động tác của mình sẽ phát ra tiếng vang thanh thúy.
“Biết đây là cái gì không?” Phong Hạo lấy ra một miếng mỏng khoảng một tấc vuông kẹp ở ngón giữa.
Lăng Lang cảm giác chỉ số thông minh của mình lại một lần nữa bị vũ nhục, dù anh còn là xử nam, cũng nhận ra được áo mưa (aka BCS) đóng gói chứ.
Phong Hạo khóe miệng gợi lên ý cười trêu tức, "Một cơ hội cuối cùng, muốn, hay là không muốn, chính anh chọn."
Hắn vung tay, cái áo mưa đóng gói bay ra, vẽ trên không trung một đường parabol hoàn mỹ, đυ.ng vào vách tường sau đó dội ngược lại rơi trên mặt đất.
Lăng Lang chăm chú nhìn hắn một lát, xoay người bò qua, cúi đầu, thật cẩn thận ngậm lấy một góc của nó, tha nó về trước mặt Phong Hạo.
Phong Hạo nương theo miệng anh xé mở giấy gói, lấy mũ ra đưa tới trước mặt anh.
“Dùng miệng, được không?”
Lăng Lang thành thực lắc đầu.
"Thử xem."
Lăng Lang đem mũ ngậm trong miệng, vụng về hướng về hạ bộ Phong Hạo, chụp vào nửa ngày cũng không thấy tiến triển.
"Ngược rồi , " Phong Hạo tựa hồ một mực xem kịch vui, đến hiện tại mới lên tiếng nhắc nhở anh.
Lăng Lang không nói gì dùng đầu lưỡi đem mũ lật lại, để ở ngay trước đỉnh Phong Hạo, dùng môi vuốt vào nếp cuốn, sau nhiều lần nỗ lực, miễn cưỡng xem như có hiệu quả.
"Được rồi, " Phong Hạo ý bảo anh có thể dừng lại , "Về tự mình luyện, luyện đến thuần thục mới thôi." Chính hắn đem phần còn lại mang vào.
“Chờ anh luyện đến khi nào có thể hoàn thành trong thời gian ba mươi giây,” Phong Hạo dừng một chút, tự mình nở nụ cười, “chúng ta có thể không cần dùng mũ.”
Lăng Lang: "..."
“Thế nhưng hiện tại, anh còn chưa có tư cách này,” Tay hắn lại một lần nữa để lêи đỉиɦ đầu anh, “Nhớ kỹ, thể dịch của chủ nhân là ban thưởng lớn nhất cho anh, anh nhất định phải dùng cố gắng lớn nhất để tranh thủ, mà không phải ngồi chờ tôi chủ động cho anh, hiểu chưa?”
Lăng Lang gật gật đầu.
"Bây giờ nghe mệnh lệnh của tôi, ngồi."
Lăng Lang lập tức dùng tư thế quỳ đoan chính nhất ngồi xuống.
Phong Hạo mở ra bàn tay, "Tay."
Lăng Lang đặt tay lên.
"Chờ đợi."
Lăng Lang hai đấm tay chống đỡ mặt đất, kiễng đầu ngón chân.
"Nằm." Bạn đang
Lăng Lang cả người phủ phục, trán tiếp xúc mặt đất, những động tác này đều là do Phong Hạo trong thời gian trước đã từ từ chỉ qua cho anh.
“Hoàn thành không tệ, kế tiếp, chúng ta bắt đầu học tập mệnh lệnh mới, nằm."
Lăng Lang suy tư một chút, chính diện nằm ngửa xuống.
"Không đúng, làm lại."
Trong đầu Lăng Lang hiện ra tư thế một con chó nằm ngửa, cong gập hai tay hai đùi lên.
“Còn kém một chút.” Phong Hạo gợi ý cho anh, “Đây là một tư thế chuẩn bị.”
Lăng Lang có chút không tự tin, chậm rãi tách ra hai đùi.
"Góc độ không đủ lớn, mông nâng không đủ cao."
Lăng Lang làm theo càng khiến phần háng hướng ra đằng trước, tận khả năng tách chân ra.
"Hai tay ôm lấy sau gối."
Lăng Lang nghe theo.
"Tốt lắm, giữ nguyên tư thế này, đến khi thân thể của anh nhớ kỹ nó."
Lăng Lang duy trì tư thế nhục nhã này, bộ vị riêng tư của anh triệt triệt để để phô bày, cho anh cảm giác mình là một tính nô (nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©) đợi người hưởng dụng.
Phong Hạo quỳ gối giữa khố anh, hạ thân cứng rắn lại một lần nữa đặt trước huyệt khẩu, “Chuẩn bị tốt chưa?”
Lăng Lang gật gật đầu, Phong Hạo chậm chạp không hề có động tác, Lăng Lang lúc này mới ý thức được đáp án chính xác của câu hỏi vừa rồi.
"Mời chủ nhân tiến vào."
Phong Hạo không chút nào trì hoãn động thân một cái, dũng đạo Lăng Lang đã sớm được khuếch trương đầy đủ, hắn cơ hồ không hề tốn sức liền cắm vào tận gốc. Lăng Lang hít vào một hơi, anh không có cảm giác đau đớn, cảm giác dâng lên đầu tiên từ đáy lòng không ngờ là một loại hạnh phúc trọn vẹn, Phong Hạo lấp đầy không chỉ là thân thể anh, mà còn là khát vọng đã lâu trong tim anh, anh vì bản thân cuối cùng đã có thể được chủ nhân hưởng dụng mà cảm thấy vô cùng quang vinh cùng thỏa mãn.
Phong Hạo bắt đầu trầm ổn trừu tống, vô luận hậu đình Lăng Lang đã bị bao nhiêu khí cụ ghé thăm, so ra đều kém súng thật đạn thật xâm nhập, Phong Hạo dẫn dắt anh đến một thế giới mới trước đây chưa từng có, đây là trải nghiệm mà ba mươi mấy năm đã qua trong đời anh chưa bao giờ thể nghiệm.
Anh nắm lại hai tay thật chặt, đem lối vào chính mình kéo lên thật cao, động tác mời này khiến tốc độ Phong Hạo nhanh hơn gấp bội, hắn không hề rút ra tận gốc, mà mỗi lần chỉ rút một nửa liền nặng nề đẩy về, mỗi một lần đều ở giữa hồng tâm Lăng Lang.
"Ha a..." Lăng Lang không thể kiềm chế tràn ra tiếng rêи ɾỉ, anh không dám tin đây là thanh âm phát ra từ miệng mình, có lẽ chỉ có diễn viên nam nữ trong phim người lớn mới có thể kêu đến tiêu hồn như thế, cùng với động tác Phong Hạo gia tốc, tiếng kêu của anh cũng ngày càng dồn dập vang cao, vừa nghe đã khiến người ta mặt đỏ tai hồng.
"Thích không?" Phong Hạo dù đến loại thời điểm này vẫn có thể bảo trì thanh âm tao nhã của hắn.
Lăng Lang xấu hổ đến không biết nên trả lời thế nào mới tốt, "... Uhm."
“Có thích chủ nhân của anh thao anh không?” Kia khí chất quý tộc, phối hợp với ngôn ngữ hạ lưu, tạo nên một loại tương phản giác quan mãnh liệt, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Lăng Lang đến cả người run rẩy không thôi.
“Có muốn để người khác cũng đến thao anh không?” Càng ngày càng nhiều từ ngữ vũ nhục từ trong miệng Phong Hạo rủ rỉ êm tai phun ra, “Anh vì sao phải nhắm mắt lại? Anh nhắm mắt rồi, sao có thể chứng kiến xung quanh có nhiều người như thế đang nhìn anh?”
“Bọn họ đều ở đây thưởng thức diễn xuất của anh, anh ngàn vạn lần đừng để bọn họ thất vọng.”
Thanh âm của hắn tựa như ma chú cuồn cuộn không dứt truyền vào tai Lăng Lang.
“Anh không ra sức vặn vẹo một chút, sao có thể không khiến người xem đã mua vé thất vọng? Sao có thể không làm chủ đầu tư thất vọng? Sao có thể không làm thất vọng người hâm mộ điện ảnh?”
“Trong trường chẳng lẽ thầy không dạy anh phải đọc lời thoại thế nào sao? Anh cứ tiếp tục hữu khí vô lực nói lầm thầm như thế, còn không bằng đem cái miệng bên trên cũng lấp kín lại.”
“Anh phải nhờ vào cái miệng bên dưới há ra mà nhận thưởng, không hút chặt một chút sao được? Tôi mỗi ngày cho anh luyện tập khuếch trương co rút, có phải anh chỉ luyện khuếch trương, căn bản không tập co rút đúng không? Hay là anh cảm thấy chỉ cần mình được làm đến thích là được, người làm anh sướиɠ có khó chịu hay không căn bản không quan trọng? Anh bất kính với nghề như thế, không lẽ anh còn trông đợi fan tiếp tục mua vé xem phim của anh?”
“Đến lúc đó dù anh có quỳ xuống van cầu bọn họ thao anh, cũng không có ai sẽ phản ứng anh,” Phong Hạo mỉm cười sờ hai má Lăng Lang, “Không có ai thao chó con, thật là đáng thương mà.”
Phong Hạo động thân thật mạnh một cái, thân thể Lăng Lang chấn động, linh khẩu run rẩy phun ra tinh hoa màu trắng ngà, trên ngực, bụng đều bị vẩy đến rối tinh rối mù.
“A?” Phong Hạo kinh ngạc nhíu mi, “Mới vậy đã không được rồi? Bộ phim vừa mới bắt đầu mà thôi.”
Lăng Lang vừa bắn xong cả người đều tê liệt nằm đó, ngực kịch liệt phập phồng, hai mắt vô thần nhìn lên trần nhà.
Phong Hạo từ tong thân thể anh lui ra ngoài, “Anh có thời gian ba phút để khôi phục, nhưng mà trong thời gian này, chúng ta học tập mệnh lệnh tiếp theo.”
Môi hắn mấp máy va chạm, “Nằm sấp.”