Tiếng thét còn chưa dứt, Phong Hạo đã vọt tới trước mặt Lăng Lang, chỉ thấy anh cả người cuộn lại ngã dưới đất, đồng tử kịch liệt co rút, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hô hấp dồn dập gần như khò khè.
"Sao lại thế này?" Thanh âm của Phong Hạo tràn ngập khẩn trương trước nay chưa từng có.
Trợ lý luống cuống, “Tôi, tôi không biết, đang êm đẹp đột nhiên liền...”
Phong Hạo không chút nghĩ ngợi đem Lăng Lang ôm ngang lên, "Trước đến bệnh viện."
Mọi người lúc này mới kịp phản ứng, ba chân bốn cẳng lên hỗ trợ, người đại diện động tác so với Phong Hạo còn nhanh hơn, lái một cái xe thùng đến cửa, hắn không biết từ nơi nào biến ra cái đèn báo hiệu gắn lên trần xe, "Mau lên xe!"
Phong Hạo không nói hai lời bếLăng Lang vào, đột nhiên nghĩ đến cái gì, ló ra ngoài xe quát, "Đem mấy đố anh ấy vừa ăn mang theo!"
"Anh ấy vừa rồi không có ăn..." Trợ lý nói đến một nửa thì kịp phản ứng, "Anh ấy có uống cà phê! Cái tách!"
Người đại diện đã nhấn ga vọt ra ngoài, trợ lý dùng cái gói to bọc cái chén Lăng Lang vừa dùng qua lại, ngồi lên một chiếc xe khác, hai xe một trước một sau hướng bệnh viện gần nhất lao tới.
Trong xe Lăng Lang thẳng tắp nhìn chằm chằm Phong Hạo, nhưng tiêu cự sớm không biết đã tan rã đến phương nào, cả người anh đều sa vào trong mối hoảng loạn khó hiểu, đốt ngón tay nắm quần áo Phong Hạo vì dùng sức quá độ mà trắng bệch.
"Ráng chịu đựng," Phong Hạo ôm chặt lấy anh, Lăng Lang thở càng ngày càng khó khăn, tựa hồ có thể thiếu dưỡng khí đến ngạt thở bất cứ lúc nào, Phong Hạo mày nhíu chặt, "Chạy nhanh lên một chút!" Hắn ngẩng đầu hướng người đại diện ở ghế lái hô.
Người đại diện làm sao còn cần hắn dặn, hú vang còi cảnh sát, chân ga giẫm một phát, rốt cuộc, vượt qua hai chiếc xephía trước.
Chiếc xe vọt vào trung tâm cấp cứu, nhân viên bệnh viện thấy thế lập tức chuyển Lăng Lang sang xe đẩy đẩy hướng phòng cấp cứu, dọc đường chỉ nghe thanh âm ngắn ngủi của hộ sĩ đứt quãng vang lên.
"Thân nhiệt 36."
"Nhịp tim150."
"Hô hấp 40."
"Huyết áp không xem được."
Bác sĩlậtmí mắt Lăng Lang quan sát con ngươi của anh, "Người bệnh trước đó có dùng qua cái gì không?"
"Cà phê, " Phong Hạo nhớ tới lời trợ lý mới nói.
“Có tiền sử mẫn cảm với cà phê không? Sữa thì sao?”
"Không có, " người đại diện cướp lời đáp.
“Có tiền sử mẫn cảm với loại thuốc nào không?”
"Cũng không có."
Bác sĩ nói nhanh những thứ cần thiết, hộ sĩ chạy đi chuẩn bị, đoàn người đẩy Lăng Lang vào phòng cấp cứu, nhốt Phong Hạo và người đại diện bên ngoài.
Trợ lý mang theo cái tách rất nhanh đuổi tới, đáy tách còn lưu lại một ít cặn cà phê.
"Thế nào?" Cô vô cùng lo lắng hỏi.
Phong Hạo mắt nhìn cửa phòng cấp cứu, lắc đầu, "Đưa đi xét nghiệm trước."
Sau khi trợ lý rời khỏi, Phong Hạo tiếp tục không ngừng đi tới đi lui trước cửa phòng cấp cứu, người đại diện không nhìn nổi nữa, mạnh mẽ ấn hắn lên băng ghế ngồi: “Cậu bình tĩnh lại.”
Hắn trong lúc vô ý cúi đầu, nhìn thấy hai bàn tay giao một chỗ của Phong Hạo đều hơi phát run.
Người đại diện theo Lăng Lang hơn mười năm, những năm gần đây càng chiếu cố anh cẩn thận, cảm tình với anh đã sớm vượt qua loại cảm tình giữa người đại diện và nghệ sĩ, với hắn mà nói, Lăng Lang giống như con mình, mà Phong Hạo chính là một kẻ đột nhập muốn cướp đi đứa con mình.
Huống chi trong mười năm qua, âm thầm giám thị tất cả những người cố gắng tiếp cận Lăng Lang, đem những tình cảm có thể phát sinh bóp chết từ trong trứng nước cũng là một trong những nhiệm vụ bí mật của hắn, dù lúc này mệnh lệnh đã giải trừ, hắn vẫn theo thói quen bảo trì những cảnh giác ngày xưa.
Đối với hành động của Phong Hạo, hắn thậm chí từng hoài nghi đối phương bụng dạ khó lường muốn lợi dụng Lăng Lang để thăng tiến, nhưng giờ khắc này, cách nhìn của hắn với Phong Hạo bỗng xảy ra biến chuyển.
“Đừng lo lắng,” người đại diện thái độ khác thường đặt tay lên vai đối phương, như một trưởng bối trấn an: “Lăng Lang nhất định sẽ không sao.”
“Tôi đã từng,” Phong Hạo bất an nâng tay đến bên miệng, “nuôi dưỡng một con chó.”
Người đại diện ngẩn ra.
“Là một con Kim Mao rất xinh đẹp.”
“Nó rất thông minh, lại ngoan, cho đến bây giờ cũng chưa từng sủa.”
“Sau đó có một lần...” Phong Hạo lâm vào thống khổ nhớ lại, “Nó ăn nhầm chocolate...”
“Theo lý mà nói, một con chó lớn ăn một chút chocolate cũng không đến mức chết, nhưng cố tình nó lại ăn rất nhiều...”
“Khi đó,” tầm mắt hắn hướng về phòng cấp cứu, “Bộ dáng của nó chính là như vậy, đồng tử co rút, khó thở...”
Tay người đại diện khoác lên vai đối phương bắt đầu dùng sức, trên trán hiện ra mấy đạo hắc tuyến.
Thanh âm Phong Hạo nghẹn ngào, “Tôi trơ mắt nhìn nó chết trong lòng mình, cái gì cũng không thể làm.”
“Đủ rồi!” Người đại diện bóp chặt cổ hắn dùng sức lay, “Lăng Lang một người tôn quý như vậy, vậy mà cậu so sánh với chó? Mệt tôi vừa rồi còn bị cậu cảm động, cậu cái tên cặn bã này...”
“Trong bệnh viện xin giữ yên lặng,” hộ sĩ bất mãn nói, “Không cần vì chỗ này là phòng cấp cứu mà tùy tiện gϊếŧ người trên hành lang.”
Người đại diện thở phì phì nới tay, vẫn không quên hung hăng trừng mắt nhìn Phong Hạo một cái.
Thời gian cấp cứu rất ngắn, nhưng trong lòng người đợi chờ mỗi giây đều rất dài.
Đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt, bác sĩ vừa ra khỏi cửa liền bị Phong Hạo cùng người đại diện lo lắng ngăn lại.
“Bác sĩ, anh ấy thế nào?”
“Bước đầu phán đoán bệnh trạng của bệnh nhân thuộc loại dị ứng cấp tính* ”
*Tên bệnh là Sốc phản vệ, là một trong những phản ứng dị ứng cấp tính nguy hiểm nhất, ảnh hưởng mãnh liệt đến cơ thể
“Dị ứng?”
Bác sĩ gật gật đầu, “Anh ta có tiền sử mẫn cảm nghiêm trọng với cái gì không?”
“Chocolate!” Hai người trăm miệng một lời nói, sau đó lại liếc nhìn nhau một cái.
“Nhưng cậu ấy không thể nào ăn chocolate,” người đại diện bổ sung một câu, ”Chúng tôi rất chú ý đến phương diện này.”
“Việc này phải chờ sau khi có kết quả xét nghiệm mới biết được.”
“Bệnh này có nghiêm trọng không? Anh ấy có thể gặp nguy hiểm không?” Phong Hạo giờ phút này quan tâm nhất chính là tình trạng của Lăng Lang.
“Loại bệnh dị ứng này có thể nặng có thể nhẹ, có loại chỉ là hắt hơi, nổi mẩn, nhưng cũng có loại có thể gây tử vong.”
Tâm Phong Hạo thắt lại, “Vậy anh ấy...?”
“Lần này may là các anh đưa đến bệnh viện kịp thời, nhưng về sau nhất định phải chú ý hơn.”
Người đại diện nhẹ nhàng thở ra, "Vậy xin hỏi chúng tôi có thể chuyển viện cho bệnh nhân không?"
Bác sĩ dừng cước bộ, “Vì sao?”
“Cậu ấy là người của công chúng, ở lại đây tôi sợ sẽ gây ra rối loạn.”
“Tuy hiện tại người bệnh đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, nhưng vì tránh những tình huống có thể phát sinh, tôi đề nghị tạm thời lưu lại bệnh viện quan sát đã.”
Lăng Lang đã được chuyển đến phòng giám sát, Phong Hạo canh giữ bên cạnh anh một tấc không rời.
Cửa bị mở ra một cái khe, người đại diện cấp tốc chui vào liền nhanh tay khép lại, “Cậu ngàn vạn lần không được ra ngoài, bên ngoài toàn là phóng viên.”
Phong Hạo đã sớm đoán được kết quả như vậy, trong phim trường cùng bệnh viện đều rất nhiều người biết, chuyện lớn như vậy không thể nào không lộ tin tức ra ngoài.
“Bác sĩ nói thế nào?”
“Chỉ cần từ phòng cấp cứu chuyển lại đây thì sẽ vô sự,” người đại diện quan sát khí sắc Lăng Lang, dù sắc mặt còn chút tái nhợt, nhưng cũng may người đã thanh tỉnh, “Hẳn là quan sát một hai ngày sau có thể xuất viện.”
Phong Hạo nắm tay đối phương mê luyến cọ xát lên gương mặt mình. “Anh thật làm tôi sợ muốn chết.”
Lăng Lang chậm rãi hạ ánh mắt, ý bảo đối phương mình không sao.
Phong Hạo đột nhiên nhớ ra, “Báo cáo kiểm tra thế nào?”
“À,” người đại diện vội đưa kết quả xét nghiệm trong tay cho hắn xem, trên đó toàn là những thuật ngữ phức tạp cùng công thức hóa học.
“Bột ca cao?” Phong Hạo mẫn tuệ bắt lấy thông tin quan trọng nhất.
“Hơn nữa hàm lượng còn không thấp.” Người đại diện biểu tình ngưng trọng, “Nếu không đánh giá sai, hẳn là chocolate độ tinh khiết cực cao.”
Phong Hạo mâu sắc trầm xuống, “Trong cà phê sao lại có chocolate?”
Người đại diện cũng vô pháp trả lời vấn đề này, "Tôi đã hỏi trợ lý, cô ấy nói sau khi pha xong có rời đi một lát, trường quay rất nhiều người, ai cũng có thể trong khoảng thời gian đó tiếp cận cái tách của Lăng Lang.”
“Có những ai biết Lăng Lang mẫn cảm với chocolate?”
“Đây không phải bí mật gì, để đề phòng fan tặng quà sai, tin tức này được công khai rất sớm, ngay cả lên trang bách khoa cũng tra được.”
Phong Hạo nheo mắt lại, trong mắt thoáng hiện lệ khí, lực chú ý của người đại diện luôn đặt trên người Lăng Lang nên không để ý.
Phản ứng mẫn cảm thế tới hung mãnh, đi cũng rất nhanh. Chưa đến một ngày Lăng Lang đã khôi phục bảy tám phần, hoạt động hằng ngày đều không đáng ngại, chuyện đau đầu nhất tiếp theo chính là làm sao bình an vô sự từ bệnh viện ra ngoài.
Người đại diện cẩn thận tra xét bệnh viện một lần, rốt cục xác định bất luận cửa nào cũng có phóng viên gác, sau khi cảnh sát mạnh mẽ can dự, những ký giả này lại giả thành bệnh nhân, người nhà bệnh nhân, lao công, người bán hàng rong đầu đường, nhân viên dịch vụ mai táng vân vân mai phục trong ngoài bệnh viện, chỉ để chặn đường Lăng Lang xuất viện.
“Trực tiếp phủ vải trắng lên rồi đẩy ra là được rồi,” Lăng Lang nghĩ thực thoáng.
“Phi phi phi,” người đại diện liên tục phun ba tiếng, “Miệng quạ đen!”
“Tôi có cách,” Phong Hạo nói xong nhấn chuông, một tiểu hộ sĩ tiến vào.
“Thật ngại quá, có thể nhờ cô một việc được không?” Phong Hạo nho nhã lễ độ hỏi.
Người hộ sĩ này là fan của họ, ngay cả Phong Hạo nhờ gì cũng không hỏi đã liên tục gật đầu.
“Có thể cho tôi mượn một bộ khẩu trang không?”
“Khẩu trang?” Tiểu hộ sĩ sửng sốt, nhìn lại Lăng Lang mới bừng tỉnh đại ngộ: “Các anh muốn cải trang để ra ngoài?”
Phong Hạo mỉm cười gật gật đầu, tán thưởng sự nhanh trí của cô.
Không mất bao lâu tiểu hộ sĩ đã đem đến đồ Phong Hạo cần. Hắn vò rối tóc Lăng Lang, phủ tóc mái xuống che mắt, lại mang khẩu trang lên, cả người nhất thời biến thành một người khác.
Người đại diện lúc này mới kịp phản ứng, Lăng Lang vừa nhuộm một màu tóc rất khoa trương, khẩu trang là đạo cụ của bệnh viện, trong hoàn cảnh này lại càng khó nhận ra, giờ phút này dù cho ai thấy Lăng Lang đều sẽ tưởng là một thanh niên bị cảm mạo đến đây chữa bệnh.
“Tôi phụ trách dẫn dắt bên truyền thông rời đi, anh đưa học trưởng về nhà.” Phong Hạo nói với người đại diện, “Có tôi ở đây, phóng viên sẽ không chú ý tới anh.”
Người đại diện thật tâm tán thưởng đó đúng là ý hay, ba người cứ vậy nghênh ngang chọn lối cửa chính của bệnh viện, Phong Hạo mang kính râm đi tuốt đằng trước, quả nhiên vừa lộ mặt đã bị tầng tầng phóng viên bao vây lại.
"Xin hỏi Lăng Lang rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vì sao lại khẩn cấp nhập viện?"
"Lăng Lang tình trạng bây giờ như thế nào? Có nguy hiểm đến tính mạng không?"
“Chuyện này có liên quan tới anh không? Có người nói do đồng nghiệp thù nghịch nên hạ độc mưu hại, xin hỏi có thật vậy không?”
Phong Hạo trả lời có lệ những câu hỏi của phóng viên, dư quang ánh mắt lại nhìn đến Lăng Lang bên kia, hai tay đút túi, dáng vẻ lưu manh hướng ra cửa lớn, lúc đi ngang còn khinh thường liếc mắt đám đông một cái, nếu không phải hắn đã biết trước, trình độ diễn xuất đó muốn gạt hắn chắc cũng còn thừa.
Phía sau Lăng Lang cách khoảng hai mét là người đại diện đang cúi đầu theo đuôi, Phong Hạo đã hấp dẫn toàn bộ hỏa lực của phóng viên nên cũng không ai phát hiện hắn.
Phong Hạo đưa mắt nhìn Lăng Lang thành công ra khỏi cửa, nhẹ nhàng thở ra, vừa định kiếm cớ thoát thân, chợt thấy một người đội mũ lưỡi trai, mặc áo gió nhìn chằm chằm Lăng Lang không chớp mắt, đang thẳng tắp hướng về phía anh.
Người đó hiển nhiên nhận ra Lăng Lang, trong mắt phát ra hung quang mãnh liệt, Phong Hạo theo trực giác cảm thấy không ổn, ngay sau đó liền lưu ý đến cái bình truyền dịch y đang nắm gắt gao trong tay.
“Cẩn thận!” Thanh âm Phong Hạo vang vọng cả đại sảnh bệnh viện, hắn muốn tiến lên nhưng lại bị phóng viên ngăn trở đường đi.
Lăng Lang nghe được tiếng hắn, vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một người lạ đang mở nắp cái bình trong suốt trong tay.
Người đó rít gào, đem toàn bộ chất lỏng trong bình hắt về phía Lăng Lang.
“Đi chết đi! Biếи ŧɦái chết tiệt!”