Đẳng Nhĩ Ngưỡng Vọng (Chờ Anh Nhìn Lên)

Chương 14: Chó săn*

*Chó săn: chỉ paparazzi

Tại khách sạn nơi đoàn phim ngủ lại, một thanh niên đeo kính râm, vác ba lô hiện ra tại hành lang hẹp dài.

Hắn rất cẩn thận, đi vài bước liền ra vẻ thờ ơ lượn mắt khắp nơi, xác định không có ai phía sau mới tiếp tục đi tới, thẳng đến trước cửa gian phòng ghi số 1603 mới dừng lại. Qua vài ngày cắm chốt tra được, đây không thể lầm lẫn chính là phòng của Lăng Lang.

Hắn không phải ai khác, chính là tên chó săn ngày đó đã theo dõi Lăng Lang và Phong Hạo, cũng là hắn đã tuôn ra vụ scandal đầu tiên của Ảnh đế trong mười năm kể từ lúc ra nghề đến nay, sau kỳ báo đó tòa soạn bỗng gia tăng mãnh liệt lượng tiêu thụ trong thời gian ngắn, hắn cũng trở thành đối tượng bồi dưỡng chính của chủ biên.

Lúc này, hắn mua được tin tức tình báo, biết được điểm quay phim mới của Lăng Lang, chủ biên cho hắn kinh phí rất lớn để hắn lên đảo trước đoàn phim, đi trước một bước mai phục sẵn.

Hắn vốn muốn trở thành một thám tử được người kính ngưỡng, nhưng vì miếng cơm lại chỉ có thể làm một tên chó săn khiến người khác coi thường, dù vậy hắn vẫn muốn phải khác người.

Nếu hỏi phương thức của hắn không giống với đồng nghiệp chỗ nào, thì điểm khác biệt lớn nhất chính là: Những tay săn tin khác đều là tìm kiếm scandal để đưa ra ánh sáng, còn hắn đưa ra giả thiết có scandal, sau đó bằng mọi thủ đoạn đi chứng thực giả thiết của mình.

Tên chó săn nhìn trái nhìn phải, tay áo rung lên, một con dao nhíp phẫu thuật đầu nhọn hiện ra trong tay.

Cẩn thận đưa cái nhíp vào khe hẹp trong bản lề cửa, tên chó săn từ giữa rút ra một cây tăm không hề tổn hao gì. Ánh mắt hắn sáng ngời, cây tăm không bị gãy, điều này cho thấy hắn đoán không sai, từ đêm qua Lăng Lang chưa hề trở về phòng.

Nhưng hôm qua hắn tận mắt thấy Lăng Lang về khách sạn, nếu anh ta không về phòng mình, vậy buổi tối anh ta ngủ ở đâu? Tầm mắt tên chó săn bay tới cánh cửa có đề tên phòng 1606 phía đối diện.

Nhận ra có người đến, tên chó săn vờ như vừa từ phòng 1603 bước ra, cúi đầu lật tới lật lui trong ba lô của mình.

Người đến là nhân viên vệ sinh của khách sạn, nhìn thấy khách thì lễ phép gật đầu chào hắn.

“Cần quét dọn không ạ?” Phòng 1603 liên tiếp vài ngày đều treo bảng “xin đừng quấy rầy”, luôn chưa được dọn dẹp.

Tên chó săn quay đầu nhìn tấm bảng treo trên tay nắm cửa, không muốn đả thảo kinh xà, lắc lắc đầu, “Tạm thời không cần.”

“Thưa vâng.” Nhân viên vệ sinh đẩy xe phục vụ bước qua hắn, tên chó săn dường như nhớ lại điều gì, gọi cô lại: “À phải, xin hỏi phòng giặt của khách sạn nằm ở đâu?”

“Nếu ngài cần giặt ủi, gọi điện đến bộ phận dịch vụ của khách sạn sẽ tốt hơn.”

“À không, là vầy, tôi hình như để quên một vật quan trọng trong túi, họ vừa lấy quần áo đem đi, tôi muốn nhanh qua tìm thử.”

Nhân viên vệ sinh gật gật đầu vẻ đã hiểu, “Tại lầu ba khách sạn, theo lối cho nhân viên ra ngoài rẽ phải là tới.”

Tên chó săn theo lối nhân viên đến lầu ba, cũng không lập tức ra ngoài, mà thay đổi y phục nhân viên khách sạn trước, đây cũng là một trong những đạo cụ hắn đã chuẩn bị trước.

Hắn cúi đầu đi vào phòng giặt, người bên trong thấy có người đến, cũng không nhìn kỹ, chỉ cho là tới lấy quần áo, “Sao giờ mới đến? Bên kia đều là đồ giặt xong rồi, mau đưa lên đi.”

Tên chó săn gật gật đầu, đi đến gian riêng để đồ, nhìn quét rất nhanh quần áo lầu 16, chuẩn xác tập trung mục tiêu mình muốn tìm. Nếu hắn nhớ không lầm, khi lên đảo Lăng Lang đúng là mặc bộ này.

Hắn đem áo sơ mi trên giá lấy xuống, lôi ra nhãn bên trong, mặt trên ghi bốn số thật to, 1606.

Tên chó săn nhếch miệng, quần áo của Lăng Lang, là từ phòng Phong Hạo đưa đi giặt.

Ảnh đế ơi ảnh đế, tôi xem anh giải thích chuyện này thế nào.

Máy giặt bên ngoài bắt đầu chạy, nhờ tạp âm che giấu, tên chó săn lấy ra máy ảnh bỏ túi, tách tách hai cái, đem chứng cớ thu giữ.

Lăng Lang nghe được cạch cạch hai tiếng vang, cảnh giác ngẩng đầu, “Có người.”

Phong Hạo cũng nghiêng tai nghe ngóng, "Đúng là có người gõ cửa."

Lăng Lang nhất thời muốn giãy dụa, Phong Hạo nhẹ nhàng trấn an anh, "Không có việc gì."

Cửa bị mở ra một cái khe hở nho nhỏ, người đại diện của Lăng Lang vẻ mặt như đưa đám.

"Tôi vừa rồi ở bên ngoài nhìn thấy nhân viên khách sạn đến đưa quần áo."

Phong Hạo cười đem quần áo tiếp nhận, "Thật sự cám ơn anh."

"Lăng Lang đâu?" Người đại diện hướng bên trong thăm dò.

Phong Hạo nghiêng mình, che lại toàn cảnh trong phòng: “Đừng mẫn cảm như vậy, tôi ở cùng học trưởng chỉ để nghiên cứu kịch bản mà thôi.”

"Các cậu..." Người đại diện vừa định nói các cậu không được xằng bậy, nghĩ lại hai người kia đã xằng bậy rồi , đành phải oán hận sửa lời, "Các cậu phải cẩn thận, không thể lưu lại nhược điểm biết không?"

Phong Hạo mỉm cười, "Đây là đang trên đảo, làm gì có chó săn nào đuổi đến xa như vậy, anh cũng quá khẩn trương."

"Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền*, tôi đã nói với cậu, Lăng Lang mười năm nay..."

*Tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền: Cẩn thận thì thuyền có thể dùng bền đến một vạn năm

Phanh ——

Không đợi hắn thao thao bất tuyệt phát biểu xong đoạn mở đầu, cửa trước mặt đã bị vô tình đóng lại.

"... Chết tiệt!"

Phong Hạo nhấn xuống đèn hiệu ‘Xin đừng quấy rầy’, "Khiến học trưởng đợi lâu."

Lăng Lang không hé răng, sắc mặt có chút trắng bệch.

Phong Hạo nhặt lên kịch bản, "Vừa rồi đến đoạn nào rồi? A, là chỗ này."

Hắn dùng tay dò lên kịch bản, gằn từng tiếng đọc, "Vì sao phải bắt đầu từ đây?"

"Từ nơi này, tiếp tục đi xuống, có thể tới cống thoát nước khu C."

"Cống thoát nước có cửa sắt, chúng ta căn bản không qua được."

“Chìa khóa cửa sắt nằm trong ngăn thứ hai tủ sắt trong văn phòng của cai ngục, mật mã là L2, C8, M5, X4…”

“Sai, là X3.” Phong Hạo ngữ điệu nhẹ nhàng cắt ngang anh, “Học trưởng lại nhớ lầm nha.”

Biểu tình Lăng Lang trong một thoáng hiện lên kinh hoảng.

Phong Hạo không để ý, hắn cúi người xuống, đem chuỗi hạt nhét vào trong thêm một nấc, “Đếm xem, đây là hạt thứ mấy rồi?”

"Đừng, " Lăng Lang rêи ɾỉ cầu xin tha thứ.

“Miệng học trưởng luôn không thành thực. “ Phong Hạo lại ngồi về chỗ cũ, “Hỏi nó một chút, thích không?”

Hắn dùng đầu ngón chân nhẹ nhàng đá đá hạ thân Lăng Lang, tiểu huynh đệ rất tinh thần gật gật đầu.

"Uhm..." Lăng Lang đem thanh âm buột ra chặn lại.

"Học trưởng muốn trách, thì trách chính mình học kịch bản không thuộc đi. " Phong Hạo vuốt đầu anh.

Lăng Lang không phục liếc mắt hắn một cái, "Tôi thế này cậu bảo tôi làm sao tập trung?"

Động tác trên tay Phong Hạo ngừng lại, khóe miệng thường mang tươi cười cũng giấu đi, “Anh còn tranh luận, tôi sẽ bắt anh ngày mai mang nó đến phim trường.”

Lăng Lang lập tức im lặng, khoảng thời gian này ở chung, anh càng ngày càng hiểu tính cách Phong Hạo, bề ngoài có thể cười như thiên sứ, trong chớp mắt có thể hóa thân thành ma quỷ, chỉ cần cậu ta nói ra được, tuyệt đối cũng sẽ làm được.

Phong Hạo thấy anh không lên tiếng , lần thứ hai lộ ra mỉm cười, "Như vậy mới ngoan, để tôi thưởng cho anh."

Hắn đứng dậy đi lấy vật gì đó trong rương, Lăng Lang vừa nhìn thấy hình dáng kia liền cắn môi dưới.

“Xem ra anh đã biết thứ này để làm gì.” Phong Hạo thật cẩn thận đem vật trong tay kẹp vào hai điểm gồ lên trước ngực Lăng Lang, nơi đó vì bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất nhanh vểnh cao.

“Thì ra nơi này của học trưởng mẫn cảm như vậy, vậy anh nhất định thích cái này.” Phong Hạo gảy lên điều khiển từ xa, cặp nhũ giáp (kẹp vυ') nối với khiêu đản (trứng rung) lập tức bị chấn động rung lên.

“Ah~~” Lăng Lang rốt cục không khống chế được kêu ra tiếng.

"Thích không?" Phong Hạo lại hỏi.

Hai điểm mẫn cảm trước ngực Lăng Lang cùng phía sau đồng thời bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, bộ vị khát vọng âu yếm nhất lại bị cố tình bỏ qua không để ý, tay lại bị khóa trái phía sau không thể động đậy, anh cơ hồ khổ sở đến muốn khóc.

“Muốn gì thì nói, nói ra tôi sẽ cho anh.”

Lăng Lang cắn môi lắc đầu.

Phong Hạo nhìn chằm chằm anh nửa ngày, bày ra một bộ dáng đầu hàng, bất đắc dĩ nói, "Cũng tốt."

Hắn nhẹ nhàng mò lên linh khẩu Lăng Lang, đem chất lỏng trong suốt tràn ra ở đó vẽ loạn ra phía trước, kí©ɧ ŧɧí©ɧ bất ngờ khiến thân thể Lăng Lang run lên.

Ngón tay Phong Hạo đưa đến bên môi Lăng Lang, “Há miệng.”

Môi dưới Lăng Lang vô thức hé ra, Phong Hạo thuận thế cạy mở khớp hàm, ngón tay mạnh mẽ xâm nhập, mang theo một cỗ khí tức tinh hàm, tùy ý quấy trong cổ họng.

Tùy ý đối phương làm xằng làm bậy trong chốc lát, Lăng Lang đột nhiên không hề báo trước cắn xuống, biểu hiện trên mặt Phong Hạo vẫn như cũ, không nhúc nhích theo dõi anh, Lăng Lang bị nhìn chăm chú, lại chậm rãi nhả ra, không kiềm được mà mυ'ŧ vào.

"Đầu lưỡi thực linh hoạt, " Phong Hạo bình luận, đem ngón tay từ trong miệng anh rút ra, dùng khăn tay lau sạch, lại từ trong rương lấy ra một đôi bao tay trắng đeo vào.

"Học trưởng có quyền tiếp tục im lặng, " Phong Hạo nắm lấy vòng cổ Lăng Lang kéo anh đến trên giường, Lăng Lang mỗi bước chuyển động, chuỗi hạt trong bí huyệt đều đè ép va chạm, ma sát tuyến tiền liệt mẫn cảm, "Dù sao tôi có thời gian cả đêm chờ anh mở miệng."

Ngón trỏ Phong Hạo chậm rãi xẹt qua du͙© vọиɠ trướng đau của Lăng Lang, xúc cảm tinh tế từ bao tay tơ lụa khiến anh khó nhịn nâng lên thắt lưng, tựa hồ dục cầu càng nhiều.

Khát vọng của anh rõ ràng truyền đến Phong Hạo, bàn tay đang xoa nắn phân thân mình tựa như ẩn chứa ma lực, đến mức toàn bộ cảm quan đều được phóng đại vô số lần, anh nhắm mắt cũng có thể miêu tả được lộ tuyến của ngón tay kia.

Trước mắt Lăng Lang xuất hiện ảo giác, cả người anh như chuyển đến một thời không khác, chung quanh là đường hầm tối đen một mảnh, anh đang chạy băng băng, lối ra cách anh ngày càng gần, nhưng khi chỉ còn một bước là có thể chạm đến ánh sáng, lại có một cỗ lực lượng không thể cưỡng lại nháy mắt kéo anh về trong bóng tối.

“Không ——" Lăng Lang không thể tự chế kêu lên thành tiếng, nhưng Phong Hạo lại như hoàn toàn không nghe thấy, tay hắn đã sớm từ tính khí sắp phát tiết của đối phương chuyển đến phần đùi trong mềm mại xoa nắn.

Lăng Lang thở một lúc lâu mới chậm rãi bình phục, ham muốn trong mắt cũng dần mất đi, tay Phong Hạo lại một lần nữa thần không biết quỷ không hay bò lên.

Hắn dễ dàng khơi mào du͙© vọиɠ Lăng Lang, lại mỗi khi đến thời khắc mấu chốt thì buông tay không để ý tới, Lăng Lang không biết Phong Hạo lặp lại tra tấn mình bao nhiêu lần, tựa như đang thừa nhận khổ hình vĩnh không ngừng nghỉ.

Khi tay đối phương một lần nữa rời đi khi mình nóng rực dâng trào, Lăng Lang không thể khống chế vặn vẹo, liều mạng chỉ muốn hai tay thoát khỏi trói buộc.

"Buông! Buông! Cởi bỏ cho tôi, ngươi tên hỗn đản này!" Anh gần như phẫn nộ hướng Phong Hạo rít gào, nhưng người kia lại dương dương tự đắc nhìn anh như một con thú bị vây giãy dụa, giống như thưởng thức trò hay do hắn đạo diễn.

Lăng Lang dùng hết khí lực toàn thân cũng vô pháp giãy ra, rốt cục vì thể lực chống đỡ không nổi ngừng lại, Phong Hạo tùy tay gảy lên nhũ giáp trước ngực anh, sợi dây căng thẳng trong đầu Lăng Lang rốt cục giờ khắc này đứt phựt.

"Tôi muốn, cho tôi, van cầu cậu cho tôi bắn, " Lăng Lang cơ hồ cầu xin trong tiếng khóc, giờ khắc này chỉ cần Phong Hạo chấp thuận cho anh phóng thích, muốn anh làm cái gì anh cũng đều đáp ứng.

"Chỉ cần anh thành thực trả lời tôi một vấn đề, " Phong Hạo cầm tính khí anh, không nhanh không chậm bộ lộng, "Lúc anh tự mình làm, có nhớ đến tôi hay không?"

"Tôi..." Lăng Lang theo bản năng lại cắn môi.

Phong Hạo cười khẽ một tiếng, Lăng Lang cảm thấy tay của đối phương lại một lần rút lui khỏi thân thể mình, trong khoảnh khắc đó, toàn bộ mất tự nhiên đều hóa thành hư ảo, toàn bộ nhục nhã đều tan biến theo gió, anh liều lĩnh kêu to lên, "Có! Có! Có!"

Lực lượng thật lớn lại đẩy anh đi trong đường hầm, trong khoảnh khắc ánh sáng bao phủ, cả người anh đều đắm chìm trong luồng bạch quang thánh khiết, có thật nhiều điểm sáng chầm chậm bay múa xung quanh, bên tai vang lên thanh âm leng keng mộng ảo, hồi âm bốn phía.

Lăng Lang liều mạng ngửa cổ, đồng tử giãn ra, tim đập kịch liệt, tay chân đều bởi vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá độ mà sinh ra co rút.

Một lát sau, anh vô lực tê liệt ngã xuống giường, khiêu đản ở nhũ giáp trước ngực vẫn còn ông ông tác hưởng.

Phong Hạo tắt đi điều khiển từ xa, bắt đầu cẩn thận tỉ mỉ dọn dẹp vệ sinh cho Lăng Lang, Lăng Lang ngay cả động ngón út cũng thực miễn cưỡng, chỉ có thể nhắm mắt lại tùy ý đối phương an bài thân thể chính mình.

Anh vốn tưởng rằng Phong Hạo sẽ tiến vào, nhưng mãi đến khi Phong Hạo cởi trói buộc nơi tay mình, cũng không thấy đối phương có ý tứ này.

Mấy ngày nay, mặc kệ Phong Hạo đối với anh thế nào, đều thủy chung không xâm phạm anh, duy nhất một lần anh nhìn thấy thân thể Phong Hạo, chính là lúc đang quay phim kia.

Trừ lần đó ra, bất kể thời gian nào, ngay cả khi ngủ, Phong Hạo đều là quần áo chỉnh tề, vô luận Lăng Lang biểu hiện có bao nhiêu phóng đãng, cậu ta đều chưa từng lộ ra nửa điểm xúc động, Lăng Lang cơ hồ hoài nghi cậu ta bị lãnh cảm

"Cậu không có nhu cầu sao?" Lăng Lang theo dõi hắn đang trương ra gương mặt bình tĩnh, nhịn không được hỏi.

Phong Hạo có chút ngoài ý muốn nhìn anh một cái, "Tôi là người bình thường, đương nhiên cũng sẽ có du͙© vọиɠ, " hắn đem đạo cụ đã được rửa sạch thả lại vào tủ sắt, "Nhưng tôi không muốn miễn cưỡng anh, tôi sẽ kiên nhẫn đợi đến một ngày học trưởng chủ động."