Lý Tịch nhìn cô một lúc lâu, thấy mặt cô trắng bệch, dáng vẻ yếu đuối khiến người ta bực bội.
Anh lạnh mặt cởϊ áσ khoác đắp lên đầu cô, trầm giọng nói: “Về phòng em đi, anh đi lấy.”
Lục Hạ kéo áo choàng, cũng không nói nhiều, xoay người chạy về phòng mình.
Ngoài phòng, ánh mắt thanh niên mang theo hành lý vẫn còn lưu luyến nhìn bóng lưng mảnh mai của cô, thấy cửa đóng lại, cậu ta mới không nhịn được hỏi: “Anh Lý, đó là em gái anh sao?”
Lý Tịch lạnh lùng liếc cậu ta một cái, “Đó là vợ của tôi.”
Thanh niên hơi ngạc nhiên, cậu ta thật sự không ngờ rằng tên đàn ông thâm sơn cùng cốc như Lý Tịch, lại có thể tìm người vợ xinh đẹp tinh xảo như thế.
Cậu ta cảm thấy chuyện này quá khó tin.
Nhưng nhiều hơn là sự thất vọng.
Lý Tịch chỉ chỉ căn phòng trong góc, “Đêm nay cậu ngủ ở đó.”
Nói xong anh xoay người vào phòng, cầm chậu đi về phía phòng Lục Hạ.
Anh vừa vào phòng, đã đối diện với ánh mắt tràn đầy ai oán của thiếu nữ.
“Sao anh dẫn người ngoài trở về, mà lại không thèm nói trước với em một tiếng?”
Sau khi Lục Hạ biết thì đã mơ hồ đoán được thân phận của người nọ, cộng thêm lúc cô trở về phòng, ánh mắt nhìn thẳng kia khiến cô có cảm giác bị mạo phạm.
Nói tóm lại, rất không thoải mái.
Hơn nữa đối phương lại là hung thủ lên kế hoạch hại chết Lý Tịch, Lục Hạ càng không muốn ở cùng một mái hiên với người như vậy.
Lý Tịch đặt chậu xuống chỗ rỉ nước, nghe vậy ngước mắt nhìn cô một cái, “Về muộn, tất cả mọi người đều đã ngủ, không có chỗ cho cậu ta ở, cho nên mới mang về.”
Lục Hạ không biết nói gì nữa.
Dù sao cũng là nhà Lý Tịch, người cũng đã đến rồi, anh còn có thể đuổi người ta đi chắc?
Thật ra cô hiểu được, Lý Tịch cũng không còn biện pháp nào.
Đối phương là con trai của ông chủ, dù anh được ông chủ coi trọng thế nào, cũng phải cho cậu ta ba phần mặt mũi.
Không thể ném người ta ra ngoài bị đông lạnh được.
Lục Hạ cảm thấy mình không nên nói anh, vì thế có chút mất tự nhiên nói: “Được rồi, vậy anh phải dẫn cậu ta đi nhanh lên đó.”
Giọng điệu kia, giống như đây mới là nhà cô vậy.
Lý Tịch suýt chút nữa tức cười.
Nhưng mà không đợi anh trào phúng ra tiếng, Lục Hạ đã cầm áo khoác của anh đi tới, đưa cho anh, “Này, quần áo của anh, mau mặc vào đi, buổi tối lạnh, đừng để bị cảm.”
Bên ngoài áo khoác của anh gần như đã ướt hết, màu quân lục bị ẩm ướt nên đậm hơn, phía trên còn có một ít bùn lầy.
Đối lập với nó, tay cô có vẻ trắng nõn, ngón cái nắm quần áo trắng như tuyết, đầu ngón tay còn lộ ra màu hồng nhạt, cầm chiếc áo khoác thô ráp kia có loại mê người nói không nên lời.
Tầm mắt Lý Tịch bất giác dừng lại một giây, lập tức dời ánh mắt đi, đưa tay nhận lấy áo khoác, “Tôi không già mồm cãi láo như vậy.” Giọng nói của anh tràn đầy lạnh lùng, trên mặt lộ ra vẻ không kiên nhẫn.
Anh hỏi: “Sao em còn chưa đi?”