Là người đi theo Mẫn Hạo Phong từ lúc mới tiếp nhận công ty, Tuyên Phong vẫn luôn cho rằng mình là một trợ lý hiểu rất rõ tâm tư của ông chủ.
Ít nhất cho tới hôm nay là như vậy.
Khi nhìn thấy Mẫn Hạo Phong từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt cau có như gặp phải vấn đề nan giải, hắn lanh trí bước tới hỏi chuyện gì đã xảy ra, Mẫn Hạo Phong đột nhiên giơ tay lên hướng về phía hắn làm ra hai động tác, “Cậu đi tìm hiểu xem, cái động tác này có nghĩa là gì.”
Thế là Tuyên Phong đi tìm hiểu, mặc dù tìm được kết quả, nhưng làm hắn hơi khó xử.
Đây là một trong những lần hiếm hoi ông chủ yêu cầu hắn làm việc khác ngoài công việc, trước đây phần lớn hắn có thể giải thích lý do, nhưng chỉ có lần này, hắn thực sự không hiểu.
“Tìm hiểu thế nào rồi?”
“Vâng, tôi đã hỏi rồi, hai động tác này là thủ ngữ.” Tuyên Phong không biết nguồn gốc của hai động tác này, chỉ là vừa khoa tay múa chân vừa giải thích một cách tận tình, “Cái này có nghĩa là ngu ngốc, thêm cái này nữa chính là rất ngu, ngu hết thuốc chữa.”
Mẫn Hạo Phong: “…”
Nhìn thấy sắc mặt của Mẫn Hạo Phong tối sầm lại với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy, Tuyên Phong nuốt ngụm nước miếng: “Ông chủ, tôi không có mượng chuyện này để mắng anh, đây là…”
“Đi ra ngoài.”
“Ông chủ……”
“Cậu biết tôi không thích một lời nói hai lần.”
Thế là Tuyên Phong mặt xám xịt bước ra khỏi cửa, để lại Mẫn Hạo Phong bị chọc giận trong văn phòng, trong lòng đầy phức tạp.
Quen biết Khúc Thiên Dao nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên cô làm loại chuyện này, xem ra lời cô nói không quấy rầy hắn có lẽ là sự thật?
Nhưng Khúc Thiên Dao không biết việc mình làm đã bị phát hiện, cũng không biết lúc này Mẫn Hạo Phong đang có vướng mắc, bởi vì đầu óc cậu hoàn toàn đặt vào trong nồi lẩu rồi.
Cơ thể cậu miễn cưỡng cũng có thể coi là không dễ tăng cân, mặc dù có lên cũng sẽ ốm lại rất nhanh, dù vậy thì người đại diện trước đây của cậu luôn nói rằng nó không tốt cho làn da và hạn chế khẩu phần ăn của cậu. Điều này khiến cậu vô cùng đau khổ, cậu là người có nét đẹp tự nhiên! Không sợ thứ gì cả!
“Thiên Dao, em ăn cái này thật sự không sao chứ?”
“Được mà, được mà”
Cô có thể thấy nụ cười của Khúc Thiên Dao xuất phát từ nội tâm, tốc độ và tần suất dùng đũa chứng tỏ cậu rất thích ăn, Trần Đan Mạn mặc dù thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nói gì, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của cậu. “Hôm nay em làm rất tốt, đạo diễn cũng rất hài lòng, xem ra lần này em thật sự nổ lực rồi.”
Khúc Thiên Dao xử hết đồ ăn trong chén, bỏ thịt sống vào một cái rây, sau đó nhúng vào nồi lẩu nói: “Chị yên tâm đi, sau này em sẽ cố gắng.” Thấy thịt cũng chín tới rồi, cậu nâng cái rây lên gắp thịt cho vào chén, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chị Mạn, em biết trước đây em làm không được tốt, khiến chị thất vọng. Sau này em sẽ cố gắng hơn nữa, hy vọng chị có thể nâng đỡ em.”
Trần Đan Mạn nghe xong sửng sốt trong giây lát, hai mắt đột nhiên đỏ lên, khiến Khúc Thiên Dao giật mình, vội vàng đưa tờ giấy cho cô: “Em nói sai gì sao?”
Trần Đan Mạn lắc đầu, lúc cầm được khăn giấy thì đã khóc sướt mướt rồi, “Chị chỉ cảm thấy em đã trưởng thành rồi, có chút cảm động… em yên tâm, chị nhất định sẽ giúp em đứng TOP!”
Khúc Thiên Dao nghe vậy thì rất vui: “Được, em sẽ cố gắng, còn về đứng TOP thì cứ tùy duyên đi.”
“Vậy sao được?” Trần Đan Mạn nói: “Phải có mục tiêu và hoài bão thì mới có động lực.”
Khúc Thiên Dao chỉ cười gật đầu mà không nói gì, đứng ở trên cao cô đơn lạnh lẽo lắm, kiếp trước cậu đã từng ngắm qua vài phong cảnh, nhưng nhìn không đẹp nên không muốn nhìn thấy nữa.
Ăn xong nồi lẩu, Khúc Thiên Dao mới hài lòng trở về nhà, sau khi tiễn Trần Đan Mạn xuống lầu, cậu vừa đi lên lầu vừa ngâm nga một khúc nhạc, bước chân nhanh nhẹn như chú thỏ đi trên cỏ non: “Hôm nay là một ngày tốt, tâm sự trong lòng rồi cũng sẽ qua, ngày mai là một ngày tốt…”
“Là ngày tốt gì vậy?”
Khúc Thiên Dao hát được một nửa thì giật mình khi nghe thấy giọng của Khúc Thiên Tứ, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, sau khi quen với sự giám sát của anh trai, cậu có thể mỉm cười và nói những điều vô nghĩa trước mặt anh ấy, ít nhất là cho đến khi cậu nhìn thấy Mẫn Hạo Phong.
Mẫn Hạo Phong tuy cố gắng hết sức tỏ ra ôn hòa nhưng cũng không giấu được ngọn núi lửa sắp phun trào dưới nước, sắc mặt trông cũng không được tốt cho lắm.
Sắc mặt Khúc Thiên Dao cũng không được tốt, ngày tháng tốt đẹp đến đây đã kết thúc rồi sao?
“Hạo Phong nghe nói em đã chuyển đi nên muốn tới xem thử.” Khúc Thiên Tứ vừa nói vừa nháy mắt điên cuồng với Khúc Thiên Dao, với vẻ mặt như “Em thấy anh trai em có lợi hại không.”, hắn có thể nhìn ra Khúc Thiên Dao như muốn lao tới bóp cổ hắn.
Đùa nhau à! !
“Cũng không có gì hay ho để xem.” Khúc Thiên Dao thở dài, lấy chìa khóa ra mở cửa, cậu không sợ Mẫn Hạo Phong, nhưng xét đến mối quan hệ giữa nguyên chủ và Mẫn Hạo Phong, cậu cảm thấy tốt nhất nên tránh xa hắn ra một chút, hơn nữa điều quan trọng nhất là – bọn họ đã ngủ với nhau.
Mặc dù Mẫn Hạo Phong không phát hiện ra, nhưng khi nhìn thấy Mẫn Hạo Phong, cậu luôn cảm thấy mệt mỏi như khi nhìn thấy bạn trai cũ chia tay trong mối quan hệ không tốt đẹp.
Khúc Thiên Tứ theo vào cửa, xác nhận điều kiện sống của Khúc Thiên Dao không có vấn đề gì, sau đó lấy cớ công ty có việc liền chạy, nhìn bóng dáng hắn rời đi, Khúc Thiên Dao chỉ muốn chạy tới ôm chân hắn cầu xin ở lại, cho dù muốn rời đi cũng đóng gói Mẫn Hạo Phong đi cùng đi chứ.
Nhưng Khúc Thiên Tứ thì không, Mẫn Hạo Phong cũng không có ý định rời đi, hắn ngồi trong phòng khách, sắc mặt đen xì như kẻ đến đòi nợ, Khúc Thiên Dao đành phải cắn răng tiếp đãi, “Anh muốn uống gì…? Trà? Nước trái cây? Nước sôi?”
“Nước là được.”
“Ồ.” Khúc Thiên Dao đáp lại, đứng dậy đi vào phòng bếp rót nước, cậu thật sự không hiểu nổi Mẫn Hạo Phong tới đây để làm gì, cậu chắc chắn không tin lời Khúc Thiên Tứ nói, Khúc Thiên Dao biết rất rõ Mẫn Hạo Phong. Đương nhiên cũng biết rõ Mẫn Hạo Phong chán ghét Khúc Thiên Dao đến mức nào.
Nhưng cho dù trước đó cậu đã nghiên cứu Mẫn Hạo Phong, nhưng vẫn không hiểu được hành vi của Mẫn Hạo Phong vào lúc này, xem ra nghiên cứu của cậu vẫn chưa tới nơi tới chốn.
Trong lòng thở dài một hơi, Khúc Thiên Dao bưng nước quay người lại, Mẫn Hạo Phong không biết từ lúc nào đã đứng ở phía sau cậu, làm cậu giật mình, trước khi đυ.ng phải người đã dịch bước chân nhưng vẫn có chút nước đổ lên người hắn.
“Mẫn Hạo Phong! Anh làm gì hả!”
“Câu này là tôi hỏi mới đúng.” Nhìn Khúc Thiên Dao tức giận, Mẫn Hạo Phong càng nhíu mày chặt hơn: “Khúc Thiên Dao, cậu rốt cuộc đang làm cái gì?”
“Làm cái quái gì…” Khúc Thiên Dao lẩm bẩm, đột nhiên nghĩ đến chuyện lúc trước, cảm thấy có chút bất lực, cũng có chút không vui, còn thêm chút chán nản, cảm giác bị người ta nghi ngờ vô điều kiện này thật không dễ chịu chút nào, “Tôi sẽ không bỏ thuốc vào trong nước.”
Có lẽ vẻ mặt của Khúc Thiên Dao trông quá ủy khuất, Mẫn Hạo Phong ngược lại thực sự cảm thấy mềm lòng, “Hôm nay, thủ ngữ đó của cô…”
“Không phải anh đã biết hết rồi sao?” Khúc Thiên Dao trợn mắt, cầm nước trong tay đi về phía phòng khách, hóa ra là đặc biệt tới cửa hỏi tội.
Thấy cậu lật mặt còn nhanh hơn lật sách, Mẫn Hạo Phong duỗi tay bắt lấy bả vai Khúc Thiên Dao, do không kiểm soát nên lực nắm hơi mạnh, Khúc Thiên Dao lập tức hét lên: “Mẫn Hạo Phong, anh bị điên hả!”
“Khúc Thiên Dao, giọng của cô…”
Khúc Thiên Dao nghe được lời này thì sửng sốt, sắc mặt tái nhợt, cậu chỉ vô thức hét lên một tiếng, kết quả quên mất phải giả giọng.
Tiêu rồi.