Trâm Anh cảm thấy rất kỳ quái, nàng chỉ muốn biện hộ, đòi lại công đạo cho bản thân, thế nhưng ở trong mắt Thái tử và huynh trưởng lại biến thành hùng hổ dọa người.
Mà chuyện Phó lão phu nhân khϊếp sợ nhất lại là một chuyện khác, bà ta mở miệng chất vấn: “A Anh, ngươi thật sự từ hôn với Thái tử điện hạ sao!”
“Đã từ hôn, đập nát cây trâm lập lời thề thì có gì mà không phải là thật chứ.”
Giọng nói của thiếu nữ vừa ngây thơ vừa hờ hững, lạnh nhạt, con ngươi chuyển qua nhìn Phó Tắc An: “Đại huynh đừng vội giải vây cho người nào đó, ta ăn nói vụng về, không bắt nạt được ai cả. Lần này ta tới quý phủ chỉ để hỏi rõ ba chuyện mà thôi.”
Nàng không cho đối phương thời gian mở miệng, nói tiếp: “Thứ nhất, thân phận thật của Phó Trang Tuyết không phải là chuyện nhỏ, vì sao lại không có một ai báo cho ta biết?”
“Thứ hai, nàng ta thân cận với Thái tử như vậy, phải chăng đã được Phó gia bày mưu tính kế, muốn tỷ muội Phó gia cùng vào Đông Cung?”
“Thứ ba, nếu đúng là như thế thì ta cần phải đòi lại công bằng. Nếu không phải như thế thì Phó gia có tôn nữ làm việc không đứng đắn, thanh danh bại hoại, huynh trưởng và tổ mẫu nên đưa ra một lời giải thích thỏa đáng, không phải sao?”
Thiếu nữ lớn lên từ nhỏ trong cung cấm nghiêm ngặt, từ trước tới giờ chỉ nhỏ giọng nói chuyện chậm rãi, làm gì có chuyện cãi nhau với người khác chứ đừng nói đến việc miệng lưỡi lanh lợi.
Cho nên hôm nay, tính cả lúc ở Hoa Lâm viên từ hôn trước mặt bao nhiêu người kia, Trâm Anh dần dần khôi phục trí nhớ ở kiếp trước, cân nhắc rõ ràng.
Tâm trí nàng vốn đơn thuần, vậy thì chỉ có thể nhắc đến đạo lý trước sau thôi.
Giọng điệu của nàng vốn mềm yếu, trước đó nàng phải chuẩn bị sẵn lời muốn nói trong lòng, ôn tập lại nhiều lần rồi mới nói hết trong một hơi.
Nàng không biết cách từ chối người khác nên nàng bức bách bản thân phải nhìn chằm chằm vào mắt đối phương khi nói chuyện, không cho phép mình rụt rè.
Cũng giống như việc nàng ép buộc mình ăn nhiều hơn, thay da đổi thịt, gian nan vô cùng. Thế nhưng, nàng muốn thử hết sức một lần.
Cố gắng trở nên mạnh mẽ hơn một chút, cho đến khi nàng có thế lực riêng để bảo vệ mình.
Chắc là bọn họ không ngờ Trâm Anh lại thao thao bất tuyệt nói ra được những lời này nên Phó Tắc An mới chợt im lặng trong chốc lát.
Phó Trang Tuyết thấy huynh trưởng khó xử, đầu lông mày chợt hiện lên một tia thống khổ. Nàng ta quỳ gối ngay trước mặt Trâm Anh, thần sắc bi thương, chỉ tay lên trời lập lời thề: “A tỷ tin ta, A Tuyết xin thề ta chỉ nghe theo tổ mẫu và huynh trưởng an bài mà thôi, tuyệt đối không có tâm tư nào khác. Ta nguyện ý thề độc với trời cao…”
“A Tuyết!” Phó Tắc An ngắt lời, muốn đỡ nàng ta đứng dậy.
Trâm Anh cũng giống như lúc ở trong cung, từ đầu đến cuối không nhìn Phó Trang Tuyết lấy một lần, lúc này cũng chỉ khẽ chớp đôi lông mi dài, nhìn chằm chằm chiếc bàn trước mặt, lạnh nhạt nói: “Ngươi làm chủ được mọi việc thì trả lời vấn đề của ta đi.”
Ngụ ý… nàng ta còn chưa có tư cách mở miệng.
“Được, được lắm! Muội muội nhà ta có bản lĩnh lớn lắm rồi.” Phó Tắc An nhìn Trâm Anh, trong mắt tràn đầy sự thất vọng: “Vi huynh có thể thay A Tuyết cho muội lời giải thích rõ ràng.”
Hắn ta vốn là quân tử nho nhã, không quen nói nhanh, giờ đây sắc mặt lại vô cùng nghiêm nghị, vốn tưởng rằng chỉ cần nhường một chút là xong, nào ngờ Trâm Anh lại cố tình gây sự, cuối cùng hắn ta đành phải lên tiếng:
“Thứ nhất, việc giấu diếm muội là ý của ta. Muội cũng biết trong triều đang thương nghị việc tế cáo các vị quan lại có công với nước vào thái miếu, lúc này không nên làm lớn chuyện lên. Chờ sau khi lễ truy phong kết thúc thì A Tuyết cũng có thân phận hợp lý hợp tình, có lợi rất lớn với tương lai của nàng. Còn muội lại ở trong cung, tình thế phức tạp hơn một chút, nói cho muội biết cũng được nhưng chỉ sợ vô ý truyền ra ngoài, gây ra sự chỉ trích, thế nên không phải Phó gia cố ý không nói cho muội biết.”
Trâm Anh biết việc này rất rõ.
Kiếp trước sau tết Trung thu, triều đình truy phong cho đại bá phụ làm Vĩnh Tương quốc công, được vào thái miếu. Phó Trang Tuyết cũng trở thành thiên kim công tước danh chính ngôn thuận.
Nàng nhớ rõ ngày nhận được tin tức, ngự y vừa khoét miếng thịt thối cho nàng xong, dược lực tê dại lan tràn, cảm giác đau đớn từ tận bên trong xương cốt truyền đến.
Nàng vẫn không quên hỏi một câu: “Vậy phụ thân của ta thì sao?”
Dù sao huynh đệ Phó thị cùng nhau đi sứ Bắc triều, cùng nhau táng thân ở nơi cách xa cố quốc ba ngàn dặm kia.
Nhưng bởi vì Phó Tử Tư chỉ là thứ xuất, ở trên chiến trường lại không có công lao lớn, không có tiếng tăm gì nên chỉ được phong làm Hữu Quang Lộc đại phu.
Phó Tắc An thấy vẻ mặt Trâm Anh trầm xuống, cho rằng nàng không cho là đúng, mi tâm hắn ta khẽ nhíu, khổ sở nói:
“Thứ hai, A Anh à, từ nhỏ muội đã được nuôi dạy trong cung đình, vinh hoa sủng ái đều có đủ, không hiểu được sự khó khăn, gian khổ của muội ấy như thế nào. Ta dẫn A Tuyết tham gia mấy buổi yến tiệc cũng chỉ là suy nghĩ cho tương lai của muội ấy mà thôi. Mà Thái tử điện hạ có giao hảo với ta, ngẫu nhiên gặp qua A Tuyết vài lần nên có chút quan tâm, hoàn toàn là vì nể mặt ta mà thôi.”
Hắn ta thật sự muốn khuyên giải vị muội muội nhất thời ngang ngược này, thuận lý tiến lên một bước, nói lời thấm thía: “A Anh, muội đừng tưởng rằng vị trí trữ phi rất dễ về tay, muội biết bên ngoài có bao nhiêu người muốn cướp đoạt hay không. Muội ít khi đọc sách nhưng chí ít cũng phải biết trong Nam Hoa Kinh của Trang Chu có một câu chuyện: Phía nam có con chim hiếm, vì là chim non nên không phải ngô thì không ăn, không phải nước suối trong thì không uống. Một ngày nọ, có một con hạc già tìm được một con chuột chết, đúng lúc gặp chim non bay qua đầu nó, chim hạc già sợ nó cướp thức ăn của mình nên mới hù dọa nó một tiếng. Muội… có hiểu ý nghĩa của câu chuyện này là gì không?”
Trong phòng chợt an tĩnh trở lại, Phó lão phu nhân thấy có tôn nhi ra tay bèn thở ra một hơi, khoác tay Phó Trang Tuyết thong dong ngồi xuống.
Đôi mắt Trâm Anh khẽ mở, nhìn về phía Phó Tắc An.
Quả nhiên tài ăn nói của tiến sĩ Thái Học Ngũ Kinh rất cao. Hắn ta đang coi Phó Trang Tuyết là con chim non quý hiếm kia, mà nàng chỉ là con hạc già sợ bị người ta cướp con chuột chết.
Để thuyết phục nàng tiếp nhận Phó Trang Tuyết, Phó Tắc An không tiếc dùng đủ loại thủ đoạn, thậm chí còn nhắc cả điển cố, dẫn tới ví dụ, chậm rãi mà nói.
Giống như không hề cảm thấy lời nói này sẽ gây tổn hại gì đến lòng tự trọng của nàng.
Nói cho cùng thì hắn ta vẫn không hiểu.
Hắn thiên vị muội muội có huyết thống hơn, Trâm Anh không giận. Nhưng một mặt, vị huynh trưởng lại vứt bỏ nguyên tắc của bản thân, dung túng muội muội vô điều kiện, một mặt lại áp đặt nguyên tắc nghiêm ngặt lên người nàng, không cho nàng sai sót nửa bước.
Còn hiên ngang lẫm liệt nói, ta tuyệt đối không thiên vị, ta chỉ giảng đạo lý với ngươi.
Quả thật quá đủ rồi.
Trâm Anh thoáng chớp mắt, giọng nói nhẹ như sương: “Nếu như ta không nhận vị ‘muội muội’ này thì sao?”
“Con bé là tôn nữ của lão thân đó.”
Phó lão phu nhân lập tức mở miệng, ngữ khí chắc như đinh đóng cột thảnh thơi nói: “Nói thật ra thì A Tuyết chính là đích nữ trưởng phòng, ngươi chỉ là thứ nữ, A Tuyết chính là tôn nữ ruột thịt của ta mà ngươi dám không nhận?”
“Ruột thịt sao…”
Trâm Anh chỉ cảm thấy vô cùng hoang đường: “Vậy là các người định nhận nàng làm nữ nhi ruột thịt trên danh nghĩa của đại bá mẫu sao? Đại huynh, đại bá mẫu đã qua đời nhiều năm, huynh có từng thắp nhang hỏi đại bá mẫu rằng bà ấy có nguyện ý nhận nuôi dưỡng nữ của đại bá phụ và người khác không?”
Phó Tắc An hơi biến sắc, chỉ lắp bắp nói một chữ ‘ta’ chứ không nói gì nữa.
Trâm Anh cũng không còn hy vọng xa vời rằng mình sẽ nhận được đáp án.
Bọn họ còn dám lấn lướt qua mặt người chết thì huống chi là người sống.
“Nếu đã như thế…” Trâm Anh thu tay áo đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn mọi người trong phòng: “Từ hôm nay trở đi, ta đoạn tuyệt quan hệ với Phó thị, không còn liên quan đến các người nữa. Về phần con chuột chết ở Đông Cung kia, nếu Phó thị có năng lực thì các người cứ việc làm, sau này vinh quang hay tủi nhục đều không liên quan gì đến ta nữa, cũng không cần nhắc đến tên tiểu nữ.”
Phó lão phu nhân biến sắc: “Nghiệt chướng nhà ngươi nói bậy cái gì đó!”
Phó Tắc An chấn động trong lòng, bừng tỉnh vừa rồi hắn ta chỉ một lòng bảo vệ A Tuyết, vô ý so sánh Thái tử điện hạ với… thế nhưng hắn ta càng kinh ngạc hơn khi nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Trâm An: “Phó Trâm Anh, ai dạy muội nói không lựa lời như thế?”
Hiếu đạo là lễ giáo được coi trọng nhất trong triều đại này.
Tất cả thế gia hào tộc càng phải đoàn kết nhau hơn, đồng lòng như một thì mới tồn tại dài lâu. Nếu lời nói của Trâm Anh truyền ra ngoài thì đó là đại nghịch, đủ để khiến cả đời nàng không thể xoay người!
Trâm Anh không để ý tới, nàng đã nói lời nên nói, ngay sau đó liền gọi Xuân Cẩn đi ra ngoài phủ.
Phó Trang Tuyết quỳ trên sàn gỗ, kinh ngạc nhìn bóng lưng kiên quyết rời đi kia, trong con ngươi xinh đẹp tràn ngập sự không cam lòng.
“A Anh!” Phó Tắc An đuổi theo bước chân Trâm Anh, tiểu nữ nương đột nhiên trở mặt này khiến hắn ta không thể quá mức cứng rắn được: “Chúng ta là người một nhà cả, sao phải làm tới mức này chứ… Muội, nếu trong lòng muội quả thực không thoải mái thì cứ ở lại Nhuy viên một đêm, ngày mai vi huynh tự mình đưa muội hồi cung, được không?”
Trâm Anh đã sớm nghĩ tới nếu người trong cung tới đây, tất nhiên Phó gia sẽ không nói hai lời giao nàng ra ngoài. Thế nên hôm nay nàng tới đây chỉ dự định phân rõ giới tuyến với Phó gia, căn bản không nghĩ tới sẽ ở lại.
Nàng cũng không hồi cung nữa.
Nhưng người trong cung còn chưa tới, bọn họ đã khẩn cấp muốn đưa nàng về nơi tốt đẹp ‘vinh hoa sủng ái’ kia rồi.
Mười lăm năm nay, dưới sự quản giáo của Dữu Hoàng hậu, ngoại trừ hoàng cung và Phó phủ, nàng chưa từng đặt chân đến những nơi khác, cho nên bọn họ mới cho rằng ngoại trừ hai nơi này, thiên hạ to lớn thế nào thì Phó Trâm Anh cũng không còn chỗ dung thân.
Tiểu nữ nương nghiêm mặt đi qua trung đình, một thân bạch y thuần khiết mà lại kiên quyết, trực tiếp vòng qua ảnh bích.
Mắt thấy sắp ra khỏi phủ, rốt cuộc Phó Tắc An cũng hồi phục tinh thần, nhíu mày giữ chặt ống tay áo của nàng: “A Anh, hôm nay muội trở về, rốt cuộc muốn cái gì đây?”
Hắn ta thật sự không rõ vì sao ngày thường nàng ngoan ngoãn nghe lời, hôm nay mới chỉ có chút hiểu lầm mà đã có dũng khí, ngang ngược bướng bỉnh, chuyện bé xé ra to, nhất định phải từ hôn với hoàng thất, đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc, ngay cả vị huynh trưởng tôn kính cũng không để trong mắt?
Bọn họ có làm gì có lỗi với nàng ư?
Cánh cửa loang lổ gần ngay trước mắt, Trâm Anh theo bản năng vỗ về cánh tay phải, đuôi mắt hình hoa đào lộ ra một chút đùa cợt.
“Có lẽ là vì không nghe thấy ai chúc ta một câu, sinh thần vui vẻ.”
Hôm nay là sinh thần của nàng, là lễ cập kê của nàng.
Phó Tắc An chợt buông tay ra.
Hôm nay xảy ra nhiều biến cố như vậy, đúng là hắn ta đã xem nhẹ chuyện này.
Trâm Anh vén làn váy bước ra khỏi cửa lớn Phó phủ, một thân sa y mỏng manh nhất thời biến thành ánh vàng rực rỡ, thân ảnh hiu quạnh, tựa như sắp tan thành khói mây.
Phó Tắc An nhìn gương mặt trắng như tuyết của nàng, đột nhiên cảm thấy l*иg ngực nghẹn một hơi, có muốn nuốt cũng không xuống được.
Hắn ta còn muốn nói thêm câu gì thì chợt nghe thấy tiếng chuông xe vang lên từ phía xa xa.
Chỉ thấy người đang ngồi trên xe ngựa là một nam tử trên dưới bốn mươi tuổi, trên đầu là búi tóc trơn bóng, dưới cằm là ba chòm râu.
Cách cửa Phó gia còn có mấy trượng, nam nhân kia liền vội vã nhảy xuống xe. Ông vén áo choàng chạy đến trước người Trâm Anh rồi đột nhiên dừng lại cách xa vài thước, dường như không dám quấy nhiễu đến nàng, cẩn thận từng li từng tí phủi lại ống tay áo, cúi người giương mắt, tỉ mỉ nhìn Trâm Anh.
Vừa mới mở miệng đã đúng là giọng Lạc Dương thuần khiết, xen lẫn mấy phần xúc động: “Người hầu đã báo với ta chuyện trong cung rồi, tiểu nương tử đừng sợ. Đường thị không phải kẻ vô ơn, tất nhiên sẽ vì tiểu nương tử đòi lại công đạo!”
Lần trước ông được nhìn thấy tiểu nương tử ở khoảng cách gần như thế là vào năm tiểu nương tử mới chín tuổi, khi đó ông được triệu vào cung hành lễ. Từ đó về sau, tiểu nương tử dần trưởng thành hơn, bởi vì có nhiều điều cần kiêng kỵ nên ông không còn cơ hội tiến cung nữa.
Đã qua nhiều năm rồi mà ông vẫn còn kích động như cũ, nói xong mới phát hiện mình đã quên báo tên gia môn.
Đang muốn bổ sung thêm thì tiểu nương tử trước mắt đã mím chặt cánh môi run rẩy, nàng bước lên nói nhỏ: “Đỗ bá bá, người tới rồi.”
Đỗ chưởng quỹ nghe đến đây, nước mắt cũng suýt chảy ra ngoài.
Ông vươn cánh tay về phía trước, lại sợ không dám chạm vào nàng, tự trách đến giậm chân: “Đỗ mỗ tới chậm, để cho tiểu nương tử chịu ủy khuất, đừng khóc, đừng khóc nữa…”