Dữu Hoàng hậu nhận ra ý đồ của mấy người này, bực mình chuyện Trình thị lắm miệng nên vội vàng chuyển hướng câu chuyện, hỏi thái giám bên người: “Thái tử đâu rồi?”
Xà Tín nói: “Bẩm nương nương, sau khi điện hạ đến đã ra bên ngoài, chắc giờ này đang đàm đạo cùng mấy vị công tử trong Diễm Kỳ đình.”
Nghe được câu này, Vương thái phu nhân đang ngồi bất động thanh sắc chợt nhếch khóe miệng.
Mấy vị phu nhân còn lại cũng đều mang tâm tư riêng, hôm nay Phó thị nữ cập kê, sau đó sẽ gả vào Đông cung, đây là chuyện vô cùng trọng đại. Thường nghe nói Thái tử là thanh mai trúc mã với Phó thị nữ, vậy tại sao hôm nay là lễ cập kê của nàng mà y vẫn chưa có mặt?
Mà đến hiện tại, bọn họ mới sâu sắc cảm nhận được sự lạc lõng của cô nương này.
Phụ mẫu qua đời, tổ mẫu không đến thì thôi, vất vả lắm đại huynh mới tới, vậy mà vị đường muội luôn dính chặt bên cạnh hắn ta lại có vẻ thân thiết hơn nhiều so với nàng.
Nhìn vẻ mặt Phó nương tử lạc quan, hào phóng, rất có phong thái, phảng phất như hết thảy xung quanh không liên quan gì đến nàng vậy.
Dữu Hoàng hậu có thể nói gì đây? Bà chỉ đành phải bổ sung một câu “Thái tử tri lễ”, sau đó bèn mời mọi người ngồi vào bàn.
Từng món được dâng lên, nhạc kỹ đàn hát, yến tiệc chính thức được bắt đầu.
Lúc Trình Uẩn vào bàn, nàng ấy cố ý lùi lại phía sau một bước, nhẹ nhàng kéo tay Trâm Anh. Trình Uẩn có chút giật mình khi bàn tay Phó nương tử lại lạnh như băng.
Nàng kinh ngạc nhìn sang.
Trâm Anh nhận ra vị phu nhân này chính là Tạ phu nhân vừa mới nói móc Phó Tắc An lúc nãy, nàng gật đầu thi lễ, ngồi vào vị trí bên phải đối diện Vương thái phu nhân.
Đối mặt với cách hành xử của Thái tử ngày hôm nay, Trâm Anh không thấy bất ngờ chút nào.
Sau cuộc gặp gỡ lạnh nhạt tối hôm qua, dựa vào tính cách kiêu ngạo của Lý Cảnh Hoán, y chịu tới trước mặt nàng nhận thua mới là chuyện lạ.
Phó Trang Tuyết có thể tới, nàng cũng không kinh ngạc. Nàng không sợ nàng ta đến, chỉ sợ nàng ta không đến.
Giờ chỉ cần chờ đợi chuyện đã từng xảy ra ở kiếp trước mà thôi.
Nàng nhớ rõ sau tuần rượu thứ hai, trước khi Toàn Phúc phu nhân cài trâm cho nàng xong, Trâm Anh uống say, mượn thời gian thay y phục đến thủy đình tản bộ giải rượu.
Tình cờ bắt gặp nội thị Đông cung Lý Tiến canh giữ bên cạnh hòn núi giả, phía sau truyền ra tiếng nói thân mật của Thái tử và Phó Trang Tuyết…
Trâm Anh lau mồ hôi trong lòng bàn tay, yên lặng tính toán canh giờ.
Trong nhà thủy tạ vang lên một khúc nhạc du dương, đoàn nhạc kỹ mặc váy dài, búi tóc cao, đang hát ‘Phượng tướng ấu ca’, dáng vẻ uyển chuyển, mềm mại. Rượu qua hai tuần, nhạc kỹ dần rời đi để các tân khách có thể tự do nói chuyện, đi lại.
Phó Trang Tuyết đứng ở vị trí sau cùng, trong lòng vốn vô cùng rầu rĩ, nhìn cành liễu thấp thoáng bên phong đình vài lần, nàng ta cúi đầu suy nghĩ, giả vờ như muốn tản bộ.
Trâm Anh thu hồi dư quang, cầm lấy chén rượu, nhấp một ngụm.
Chờ thêm một lát, đến lúc nàng nhìn thấy Xuân Cẩn ở phía sau tán cây rậm rạp dưới bậc thềm dài bí mật phất tay với nàng.
Đây là ám hiệu mà hai người đã sớm thương lượng với nhau, Trâm Anh dặn dò Xuân Cẩn chờ trước bên núi giả, mượn lời Hoàng hậu dẫn Lý Tiến ra, đảm bảo không bứt dây động rừng.
Sau khi làm xong mới báo cho nàng biết, nàng liền lấy cớ ngắm cảnh, mời khách nhân đi qua.
Mọi chuyện đã chuẩn bị xong, Trâm Anh nắm chặt lòng bàn tay, đang định mở miệng thì thị vệ trực ngoài Phượng Trang Môn đột nhiên kích động đi vào đây.
Hắn ta đến bên thủy tạ, chưa chi đã té ngã trên mặt đất, thuận thế dập đầu: “Bẩm báo Hoàng hậu nương nương, Đại… Đại Tư Mã tiến cung, lúc này người đang ở ngoài cửa Vân Long, nói muốn chúc mừng sinh thần Phó nương tử!”
Sau khi báo tin xong, trong thủy tạ chợt lâm vào một mảnh tĩnh mịch như ban đêm.
Một khắc trước, Tiểu Dữu thị còn vui vẻ thưởng thức rượu ngon, chợt sắc mặt bà ta trắng bệch, bình sứ xanh trong tay rơi xuống đất, vỡ nát.
Đại Tấn chỉ có một vị Đại Tư Mã.
Cũng chỉ có một người khiến người nghe tin sợ hãi vô cùng, đó chính là bào đệ của tiên Hoàng hậu Vệ nương nương.
Đêm khuya mười năm trước, hắn một người một thương xông vào ba đạo cung cấm, bước vào tẩm cung sau hoàng thành, để lại một vết thương dài hai thước trên trụ, tuyên bố: Dám xóa vết thương này thì trung cung cũng tuyệt. Thế nên đã qua nhiều năm như vậy mà Dữu Hoàng hậu vẫn không dám tu sửa vết thương trên trụ kia.
Hôm nay Hoàng hậu tổ chức lễ cập kê vì Phó Trâm Anh, chuẩn bị đón tân phụ vào cửa. Nào ngờ vị sát thần vốn lại từ trên trời giáng xuống, muốn chúc mừng sinh thần tiểu cô nương.
Ai có thể tin cho được?
Trong một thoáng tịch mịch, Ngự Sử Trung Thừa phu nhân liều lĩnh mở miệng: “Hôm nay, là ngày mười sáu nhỉ…”
Hai chữ ‘mười sáu’ vừa được nói ra, các vị phu nhân khác liền thông suốt, đột nhiên nhớ tới tin đồn tồn tại đã lâu kia, vẻ mặt cũng có thêm vài phần sợ hãi.
Tim Trâm Anh đập thình thịch.
Nàng không nghe rõ những gì vừa được nghe, chỉ biết mình và vị Đại Tư Mã này chưa từng gặp mặt, đương nhiên nàng cũng không tin hắn sẽ đến đây chỉ để chúc mừng sinh thần nàng.
Nàng xoay người nhìn lên chỗ ngồi trên cao. Trong khoảnh khắc, Dữu Hoàng hậu chợt biến sắc, trâm phượng trên búi tóc rung động không ngừng, đến đầu ngón tay cũng run rẩy mấy cái. Bà chống bàn đứng vững, trong ánh mắt xen lẫn chút phẫn nộ cùng sợ hãi.
Không cần nói cũng biết Đại Tư Mã tới tìm ai gây phiền toái.
Nếu là ngày nào khác, đương nhiên Trâm Anh sẽ rất vui mừng.
Nhưng hôm nay, nàng còn phải chấm dứt một chuyện, kế hoạch không thể gián đoạn.
Mẫu thân và Vệ Hoàng hậu đã qua đời có tình nghĩa sâu đậm, thế nhưng Vệ Tư Mã thống hận Dữu thị, dám chắc hắn sẽ không có ấn tượng tốt với người âm thầm nhận Dữu thị làm mẫu thân suốt bao năm qua…
Chẳng những không giúp đỡ lẫn nhau, nói không chừng… nói không chừng còn là cá mè một lứa với Dữu thị.
Lúc khác nàng nhắc đến chuyện từ hôn cũng được, nhưng nếu bỏ qua thời điểm mấu chốt này, không người chứng kiến cảnh tượng Lý Cảnh Hoán ân ái với nữ tử khác thì cho dù nàng có nói toạc ra, hoàng thất cũng có đủ bản lĩnh hòa hảo hai người bọn họ, sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.
Biến số quá nhiều, nàng không dám mạo hiểm.
Mắt thấy Xuân Cẩn đứng dưới tàng cây đang liên tục vẫy tay, Trâm Anh cắn đầu lưỡi, hạ quyết tâm mở miệng trong sự yên lặng của thủy tạ: “Đại Tư Mã có ý tốt, A Phó cảm động trong lòng, không dám không tiếp nhận. Nhưng tuổi nhỏ phúc bạc, không dám nhận phần đại lễ này, nay trong vườn còn có nhiều quý nhân, sợ rằng không tiện gặp mặt… A Phó khắc ghi trong lòng, nguyện ngày khác lại tới bái tạ.”
Nói xong, tầm mắt của mọi người lại chuyển đến tiểu cô nương kia, trong mắt có cả sự kinh hãi và bội phục.
Vào lúc này, chỉ sợ ngay cả Hoàng hậu nương nương cũng không dám cự tuyệt lung tung để tránh chọc giận vị Đại Tư Mã hoành hành không cố kỵ kia. Không ngờ Phó thị nữ còn nhỏ mà đã uyển chuyển từ chối, ứng đối hợp tình hợp lý.
Bấy giờ Dữu Hoàng hậu mới phản ứng lại, sắc mặt lạnh lẽo mới dần chuyển sang ấm áp, thầm nghĩ không uổng công bà dạy dỗ nhiều năm như vậy, dù sao thì đứa nhỏ này vẫn luôn theo phe bà. Hoàng hậu vội nói: “Đúng vậy, ngươi cứ báo lại y theo lời A Anh, mau đi đi!”
Tên thị vệ kia lảo đảo rời đi.
Không lâu sau, hắn ta lại trở về phục mệnh nói: “Đại Tư Mã đã xuất cung rồi.” Vừa đi vừa về, áo trong đã ướt đẫm mồ hôi.
Rốt cuộc thì trái tim Dữu Hoàng hậu đã trở lại như bình thường, may mắn là đã ổn thỏa, sau đó bà lại nảy sinh nghi hoặc: Từ khi nào mà thằng nhãi ranh Vệ gia kia lại ngoan ngoãn nghe lời như vậy, thật sự nghe theo lời nói của một tiểu cô nương? Hay là hắn có ý đồ nào khác?
Bà nhìn chăm chú về phía Trâm Anh.
Cùng lúc đó, Trâm Anh phất tay áo dài lên, áo trắng nhẹ nhàng giống như gió thoảng tuyết rơi, nói: “Chỉ ngồi thôi không thú vị, cảnh trí bên cầu rất đẹp, A Phó muốn dẫn các vị phu nhân đi xem một chút.”
Lại giở trò gì đây?
Hôm nay Dữu thị gặp nhiều chuyện ngoài ý muốn, lúc này càng thêm cảnh giác: “A Anh, lát nữa là lễ cập kê của con rồi, giờ còn đi dạo làm gì.”
“Giờ lành còn chưa tới, không ngại.”
Trâm Anh đi ra khỏi ghế: “A Phó cảm tạ thái phu nhân, các phu nhân đến chúc mừng sinh thần của A Phó, dù sao thì ta vẫn còn nhỏ, không có gì báo đáp nên đành phải làm tròn lễ nghĩa chủ nhà.”
“Được.” Trình Uẩn là người đầu tiên cười đáp: “Đúng lúc ta cũng muốn đi dạo cho tản mùi rượu, Phó nương tử biết nơi nào có phong cảnh đẹp, phiền ngươi dẫn đường rồi.”
Có Tạ gia phu nhân dẫn đầu, đám người còn lại cũng đều nguyện ý chiều theo nhã hứng của nàng. Ngoại trừ Vương thái phu nhân và mấy vị cáo mệnh đại phụ tuổi cao, những người còn lại đều vui vẻ đi theo.
Dữu thị mang danh Hoàng hậu, nếu đi theo lại hơi mất thân phận. Nhưng bà thật sự sợ Phó Trâm Anh lại gây ra chuyện gì không hay nên đành phải nén giận, bãi giá đi theo.
Cứ như vậy, nghi đội dần lớn mạnh lên.
Tiểu Dữu thị mới trải qua một trận kinh hãi, lúc này cũng mang theo nữ nhi đi cùng.
Tuy bà ta là muội muội của Hoàng hậu nhưng trong môn hộ phân biệt đối xử kia, bà ta không thể so sánh được với Tạ thị, Hi thị, Phó thị mà đành phải lui về phía sau.
Thôi Hinh nhìn đám người phía trước, vẻ mặt không vui.
Hôm nay nàng ta tiến cung, chưa chắc là nàng ta không mang tâm tư ngầm phân cao thấp với Phó Trâm Anh. Trước đó một tháng, nàng ta đã cho người cắt đo ra một bộ y phục từ gấm lụa cao cấp, trên trán điểm sắc vàng, trang điểm đậm thêm vào má lúm đồng tiền, chải búi tóc cao, đổi mới hoàn toàn.
Ai ngờ nàng ta chỉ nghe thấy người ta tán thưởng Phó Trâm Anh mỹ mạo an tĩnh, ngôn hành khéo léo…
Giờ nàng còn nổi hứng muốn tận chức chủ nhà cái nỗi gì!
Di mẫu vẫn còn đang ngồi vững vàng ở vị trí hậu vị, đâu đến phiên nàng xưng làm chủ nhân cơ chứ?
Đang lúc khó chịu, Thôi Hinh chợt nghe phía trước truyền đến âm thanh nam nữ nói chuyện.
Lúc đầu lờ mờ, nàng ta chỉ cho rằng tiểu thái giám nào đó đang sai vặt đám cung nhân mà thôi.
Sau đó lại đột nhiên nghe một giọng nam trầm thấp nói: “Sao vành mắt đỏ hết cả lên rồi, nàng phải chịu ủy khuất sao?”
Thôi Hinh dừng bước, mở to mắt…
Nàng ta nhớ nhung Thái tử điện hạ nhiều năm, sao lại không nghe ra giọng nói của y!
Nàng ta ở phía sau còn nghe thấy thì đương nhiên người phía trước cũng nghe lọt vào tai, thần sắc ai nấy đều vô cùng ngạc nhiên.
Nhưng mà trước mắt chỉ là một mảnh rừng hoa thơm ngát, núi giả chập chùng, nơi nào có người?
Lúc này lại có một giọng nữ uyển chuyển hàm xúc vang lên: “Không phải, ta chưa từng chịu ủy khuất. Chỉ là vừa rồi thấy Trâm Anh tỷ khí độ bao dung, nhận muôn vàn sủng ái, ta không khỏi nhớ nhung phụ mẫu, trong lòng chợt có chút tủi thân mà thôi…”
Nam nhân kia im lặng hồi lâu: “Sao nàng ấy có thể sánh bằng nàng được?”
Dữu Hoàng hậu hít sâu một hơi, thầm mắng đúng là oan nghiệt. Bà quyết đoán xoay người, chống đỡ nụ cười lung lay sắp đổ: “... Nơi này không được đẹp lắm, chúng ta cùng nhau quay về đi.”
Bà càng che giấu thì ngược lại càng kinh động đến người phía sau núi giả. Lý Cảnh Hoán nghe được giọng nói của mẫu hậu, không biết vì sao bà đang chủ trì yến hội lại đột nhiên tới đây, nghi hoặc bước ra.
Vừa đi ra, thứ đầu tiên đập vào mắt là một đám nữ tử đoan trang, cao quý tụ lại một chỗ.
Mi tâm Lý Cảnh Hoán giật giật, theo bản năng gọi một tiếng “Lý Tiến”, nào ngờ bên cạnh đã chẳng còn ai.
Phó Trang Tuyết đi ra ngay sau đó, cũng bị trận thế trước mắt dọa đến mức sắc mặt trắng bệch cả đi.
Đám người chặn bọn họ lại, càng miễn bàn đến việc bọn họ đang nghiền ngẫm nhìn bọn họ ra sao.
Cho dù Hoàng hậu ở ngay phía trước, những đại phụ thế gia này đều có sức mạnh của tứ thế tam công, chỉ kính mà không sợ hoàng quyền tôn thất, bắt đầu bàn tán sôi nổi:
“Đây không phải cô nương Phó gia ư… sao Thái tử lại ở đây với nàng ta?”
“Hôm nay là buổi lễ cập kê của Phó nương tử đó, còn chưa qua lễ mà đã nói chuyện mập mờ với đồng tông tỷ muội của Phó nương tử rồi…”
Trong tất cả những tiếng nghị luận, chỉ có Trâm Anh bình tĩnh nhất, nàng cụp mắt xuống, yên tĩnh đứng một bên.
-- “Sao nàng ấy có thể sánh bằng nàng được?”
Ngay cả câu từ cũng không thay đổi, kiếp trước nàng đã từng nghe qua lời này một lần.
Lần trước nghe xong, trái tim nàng đều bị nghiền nát, máu thịt hỗn độn, quấy nhiễu đến đau đớn, thế nhưng nàng vẫn phải giả bộ khéo léo hiểu chuyện, cân nhắc vì đại cục, cân nhắc vì Đế Hậu, cân nhắc vì Thái tử, cân nhắc vì gia tộc rồi phải chịu đủ mọi chuyện oan khuất, phí công chất vấn.
Trong buổi lễ đó, cây trâm cài vào búi tóc của nàng giống như xuyên thủng lòng nàng.
Ngày đó, Trâm Anh chỉ cảm thấy vô cùng khó hiểu, không phải trưởng thành là chuyện tốt sao, vì sao lại đau như lột gân nghiền cốt như vậy chứ?
Sau đó suy nghĩ cẩn thận, hóa ra đó là vì lang quân mà nàng ái mộ dùng giọng điệu ghét bỏ một miếng giẻ lau cũ, bâng quơ bỏ nàng lại.
Mà kiếp này, trong đôi mắt của Trâm Anh chỉ còn lại sự hờ hững và lạnh lùng: “Thái tử và muội muội nhà ta thân thiết như vậy, không biết hai người quen biết nhau từ khi nào?”
Một câu vừa nói ra khỏi miệng, trong rừng chợt yên tĩnh hẳn đi.
Lý Cảnh Hoán đối diện với ánh mắt của Trâm Anh, hô hấp chợt ngưng đọng lại.
Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy Trâm Anh kể từ ngày mùng tám hai người vẫn còn giận dỗi.
Y biết trời sinh nàng vốn rất lạnh lùng, nếu không có má lúm đồng tiền thể hiện ý cười thì bình thường nàng là người rất nhã nhặn, bình đạm. Nhưng người trước mắt lại không giống chút nào, một thân bạch y, băng cơ ngọc cốt, ánh mắt lại lạnh như vậy.
Giống như một trận tuyết trắng xóa rơi vào lòng y.
Lý Cảnh Hoán chống đỡ thể diện tiến lên một bước: “A Anh, nàng nghe Cô nói.”
Đêm qua y ở bên ngoài Ngọc Chúc điện khuyên can mãi cũng không đợi được Trâm Anh mở cửa gặp mặt, y buồn bực không vui, thế nên hôm nay mới uống nhiều thêm mấy chén.
Vừa rồi chỉ là y say rượu đi ra ngoài, lúc đi qua núi giả chợt nghe tiếng nữ tử khóc nức nở, hóa ra đó là Phó Trang Tuyết. Y thuận miệng hỏi han hai câu, đều là nể mặt Phó Tắc An.
Câu nói “Sao nàng ấy có thể sánh bằng nàng được?” cũng chỉ là lỡ lời lúc nổi nóng.
Trâm Anh lui về phía sau một bước, không để y đυ.ng phải mình.
Lúc này Phó Trang Tuyết đột nhiên tỉnh mộng quỳ xuống: “Đều do A Tuyết lạc đường, tình cờ gặp được Thái tử điện hạ, mong a tỷ ngàn vạn lần không nên hiểu lầm điện hạ.”
Trâm Anh mỉm cười nhìn về phía nàng ta, giọng điệu mềm mại: “Yên tâm đi, ta không hiểu lầm điện hạ, cũng không hiểu lầm ngươi. Chỉ là vừa rồi nghe ngươi nói mình chịu tủi thân, không biết ngươi phải chịu tủi thân như nào, chi bằng cứ nói ra cho ta nghe một chút.”
Một người đứng, một người quỳ, một người rưng rưng nước mắt, một người mỉm cười, chỉ là ý cười bên môi Trâm Anh nhạt đến nỗi không có màu sắc tựa như phù du, so với khóc càng làm người ta thương xót hơn.
Tuy đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt Phó tiểu nương tử, cảm thấy nàng nhu thuận an tĩnh, có lễ tiết, nếu không đề cập tới thân phận Thái tử phi thì ấn tượng đầu tiên về nàng là vô cùng tốt.
Trái ngược với nữ tử quỳ trên mặt đất khóc lóc, các vị phu nhân đều quay sang ủng hộ Phó Trâm Anh.
Hậu trạch nhà ai chưa từng xử lý qua mấy kiểu thê thϊếp khóc lóc thảm thương, dựa sắc đòi sủng đâu cơ chứ?
Kết quả là nước mắt Phó Trang Tuyết đành phải giữ lại trong hốc mắt, rơi nước mắt cũng không phải, không rơi cũng không phải.
“A Anh, tính tình nàng vốn không phải như vậy, đừng làm khó nàng ấy như thế.”
Lý Cảnh Hoán chắc mẩm Trâm Anh để ý tới mình nên mới quên cả phép tắc, trước mặt đông đảo tân khách lại chất vấn Phó Trang Tuyết.
Y chỉ sợ nàng thất thố trước mặt mọi người, hồi cung lại bị mẫu hậu quở trách nên mới đứng ra giảng hòa.
Cùng lúc đó, Phó Tắc An nghe được động tĩnh cũng vội vàng chạy tới.
Phó Trang Tuyết thấy hắn ta, mới thất thanh khóc ròng nói: “Huynh trưởng…”
Phó Tắc An thấy nàng ta và Thái tử ở cùng một chỗ, bị một đám người đứng vây xem, còn có cái gì không rõ nữa?
Nghe thấy tiếng khóc của tiểu muội, trái tim của hắn ta chợt tan nát. Hiện tại chỉ có suy nghĩ phải bảo vệ thanh danh của A Tuyết.
Phó Tắc An nghiêng người ngăn cản tiểu muội, khẽ cắn môi cúi đầu nói với Hoàng hậu: “Nương nương khoan dung, tiểu muội chỉ là… là di phúc của gia phụ, nàng mới lên kinh không lâu, không hiểu lễ nghi trong cung lắm. Nếu có chỗ thất lễ, tất là vô tâm, đều là tiểu thần dạy dỗ không tốt, tiểu thần nguyện nhận tội!”
Nghe được lời này, xung quanh chợt nổi lên một trận xôn xao.
Vừa rồi không phải còn nói đây là nữ tử Phó gia sao, sao đảo mắt liền biến thành nữ tử mồ côi của đại phòng Phó thị rồi? Rõ ràng mẫu thân Phó lang quân mất sớm, tính toán tuổi của nữ tử này, chẳng lẽ năm đó Phó Dung ở biên quan…
Ánh mắt Trâm Anh tối sầm lại.
Rất tốt, để bảo vệ muội muội mà Phó Tắc An không tiếc nói ra bí mật hắn ta vẫn luôn giấu kín, chỉ vì Phó Trang Tuyết có một gia tộc để dựa vào.
Hắn ta rất quyết đoán, có khí phái làm huynh trưởng ghê.
Cứ như vậy lại càng tốt, nàng lui về phía sau một bước, thần sắc vô cùng bất lực: “Cái gì, nàng là nữ nhi của đại bá, vậy vì sao đại huynh chưa bao giờ nói cho ta biết?”
Mọi người nghe vậy, ánh mắt chợt biến đổi. Chuyện lớn nhường này, vì sao người Phó gia phải lừa gạt Phó nương tử? Hơn nữa còn có liên quan tới Thái tử, tuy Phó thị không phải thế tộc quyền quý nhưng cũng được coi là môn đệ thư hương, giờ lại làm ra chuyện này là đang tính toán chuyện gì đây?
“Thái tử…” Trâm Anh che ngực, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía Lý Cảnh Hoán: “Cũng biết việc này sao?”
Lý Cảnh Hoán quanh co một tiếng, đương nhiên là y biết nhưng sao có thể nói ra được. Y đối diện với ánh mắt của khách nhân xung quanh, giọng nói đè xuống mức thấp nhất: “A Anh, chúng ta trở về nói sau.”
Trâm Anh giả vờ mắt điếc tai ngơ, nở nụ cười thảm thương nhìn về phía Dữu Hoàng hậu: “Nói như vậy, nương nương cũng biết ư?”
“... A Anh, Thái tử nói rất đúng, có chuyện gì hồi cung rồi nói.”
Sắc mặt Dữu Hoàng hậu cũng không chịu được nữa, giọng nói đè thấp tới cực điểm: “Mọi người mau theo bổn cung trở về hoàn thành lễ cập kê thôi. Khiến chư vị chê cười rồi, nơi này không có việc gì, mời về thủy tạ cho.”
Hoàng hậu vẫn còn muốn giả vờ như có chuyện gì xảy ra.
Ánh mắt châm chọc của Trâm Anh xẹt qua Dữu thị, lắc đầu, nói thẳng trước mặt khách nhân: “Nếu trong lòng Thái tử đã có người khác, Phó Trâm Anh không thể sánh bằng, chi bằng cứ hủy bỏ hôn ước giữa ta và Thái tử đi!”
Nàng đột nhiên nói câu này giống như sấm sét giáng xuống trời quang.
Thần sắc của người đứng xem còn kinh ngạc hơn cả nghe tin tức Đại Tư Mã tiến cung!
Trình Uẩn đứng cách Trâm Anh gần nhất, thấy nàng nói xong, thân hình khẽ lắc lư, vội vàng vươn tay đỡ lấy nàng.
Không đợi nàng ấy duỗi tay ra, Phó Tắc An vẫn luôn chú ý tới Phó Trang Tuyết, rốt cuộc cũng nhớ tới mình còn có một muội muội khác, hắn ta trợn mắt thất thanh quát:
“A Anh, muội muốn bức tử muội ấy sao?”
Dữu Hoàng hậu cũng không kịp trở tay, căm tức nhìn chằm chằm Phó Trâm Anh, rốt cuộc bà cũng hiểu ra, có nhiều chuyện đã sớm vượt qua sự khống chế của mình.
Mấy chữ ‘hủy hôn’ này vừa được nói ra, mặc kệ nha đầu kia có chủ ý gì, chỉ sợ hướng gió trong kinh thành sắp có biến đổi.
Làm loạn cũng phải có giới hạn!
Dữu thị nắm chặt lòng bàn tay, thay đổi thành giọng điệu bi thương ngay trước mặt mọi người, sắc mặt không thay đổi nói: “Tiểu nương tử, dưới gối mẫu thân không có nữ nhi, mẫu thân coi con là tâm can bảo bối, cẩn thận chăm sóc mười hai năm, không có công lao cũng có khổ lao. Con có tâm sự thì cứ nói, tức giận thì cứ trút giận, tất cả đều nghe theo con cả, sao con lại không lựa lời như vậy, không sợ làm tổn thương mẫu thân sao?”
Trâm Anh cố nén cảm giác buồn nôn, ghê tởm, đáy mắt hiện lên sự lạnh lùng, chậm rãi đáp trả: “Mười hai năm khổ cực của nương nương, ta khắc cốt ghi tâm, ngày khác tất báo đáp.”
Dư âm còn chưa dứt, trên cổ tay đột nhiên xuất hiện cảm giác đau nhức.
Lý Cảnh Hoán tiến lên kìm chặt cổ tay nàng, trong mắt có cả sự thất vọng nồng đậm, có cả sự dung túng bất đắc dĩ, chỗ sâu nhất trong đáy mắt chính là sự hoảng hốt mà đến chính y cũng không nhận ra.
“Nàng có biết… nàng đang nói cái gì không?”
Y hỏi rất chậm rãi, siết chặt cổ tay Trâm Anh.
Đau hơn thế này, nàng cũng từng trải qua rồi.
Trâm Anh nhìn thẳng đôi mắt phượng đã từng nhìn mãi không chán kia, tay trái khẽ run lên rút trâm ngọc ra, từ ánh mắt đến giọng nói đều bình tĩnh đến cực điểm:
“Hôm nay, chư vị chứng kiến, Phó Trâm Anh thượng chỉ cửu thiên từ hôn! Nếu dám vi phạm, người giống như trâm.”
Trâm ngọc bị ném xuống đất, vỡ nát thành hai mảnh.
Nàng hất tay Lý Cảnh Hoán ra, nhấc ống tay áo trắng như tuyết của mình lên, ánh mắt của nàng lướt qua mọi người, nhìn mái cong ngói xanh dưới áng mây trắng phía xa xa.
Giống như Lạc Thần đứng bên bờ Lạc Thủy*, ngoái đầu nhìn lại chính là lần cuối cùng nhìn nhân gian.
Giờ khắc này, không ai ở bên cạnh nàng nữa.
Nàng chỉ có một mình.
Nhưng Trâm Anh không cảm thấy cô độc yếu ớt, ngược lại còn cảm thấy nàng đã thoát khỏi trói buộc giam cầm mình suốt bao năm qua, không quay đầu lại rời đi.
(*) Lạc Thần: là một nữ thần sông trong thần thoại Trung Hoa.