Đổi Bà Xã Đó, Thì Làm Sao?

Chương 39: Chia tay thuận lợi

“Đây là mượn góc*...” Lâm Thanh Nhiên bấu chặt vào tay vịn ghế sô pha, sắc mặt vô cùng xấu: “Anh lấy mấy tấm ảnh này từ đâu?”

*Mượn góc, hành động căn góc chụp để đánh lừa thị giác người xem, điển hình là những cảnh hôn diễn viên không cần chạm vào nhau, nhờ mượn góc mà chúng ta nhìn thành cảnh hôn.

“Mượn góc à?” Cố Tích kéo sang những tấm ảnh tiếp theo, tấm sau thân mật hơn tấm trước: “Tất cả những tấm ảnh này đều là mượn góc ư?”

Lâm Thanh Nhiên cúi đầu nhìn xem những hình này, hốc mắt đỏ bùng chỉ trong phút chốc, thanh âm mang theo nghẹn ngào: “Cố Tích, anh không tin em sao?”

Cố Tích không chút dao động, hắn chẳng cần động não cũng đoán được hành động tiếp theo của Lâm Thanh Nhiên là gì, chỉ cần cậu ta phát hiện mình không thể chiếm lý, thì sẽ bắt đầu khóc, cứ như thể cậu ta mới là người phải chịu hết mọi ấm ức.

Kiếp trước, hết lần này tới lần khác, Cố Tích đều trúng chiêu này, Lâm Thanh Nhiên bách phát bách trúng. Nhưng hiện tại Cố Tích đã khóa chặt tim mình lại, quyết tâm không dao động nữa, lòng dạ hắn giờ còn cứng hơn đá, lúc này chỉ còn lại cảm giác phiền chán.

Cố Tích bình tĩnh nói: “Tôi không mù. Nếu giờ làm lớn chuyện thì chính cậu cũng mất mặt, sảng khoái chút, chia tay đi.”

Tiếng nức nở trong cổ họng Lâm Thanh Nhiên đột nhiên nghẹn lại, hôm nay người đến dự tiệc toàn người cậu ta quen thân, thậm chí còn có cả giảng viên, nếu làm ầm ĩ chuyện này lên, trong trường cậu ta cũng chẳng còn chút mặt mũi nào nữa.

Cậu ta không ngờ Cố Tích sẽ tuyệt tình đến vậy.

Khóe mắt Lâm Thanh Nhiên xuất hiện ánh nước, thấp giọng nói: “Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy. anh chẳng có chút tình cảm nào với tôi sao—”

“Ảnh chụp để ở đây, cậu có muốn để mọi người hỗ trợ nhìn xem ai mới là người không có tình cảm không?”

Cố Tích mất kiên nhẫn ngắt lời, ném điện thoại lên trên mặt bàn: “Cậu chọn đi, chia tay hay phát tán ảnh ra ngoài.”

Lâm Thanh Nhiên mãi không lên tiếng, dường như đã nhận ra chẳng còn cách nào cứu vãn nữa.

Cậu ta cắn môi dưới gằn từng chữ: “... Anh xóa ảnh trước đi đã.”

Cố Tích nhướng mày: “Vậy coi như cậu chọn chia tay. Cậu tình tôi nguyện, chúng ta kết thúc hoàn toàn tại đây.”

Lâm Thanh Nhiên yên lặng nhìn điện thoại chằm chằm, cuối cùng cũng gật đầu.

Cố Tích xóa bỏ ảnh chụp ngay trước mặt Lâm Thanh Nhiên, không chút do dự.

Ảnh chụp hắn đã sao lưu.

Nếu như sau này Lâm Thanh Nhiên không làm trò con bò, những tấm ảnh này sẽ vĩnh viễn phủ bụi. Chuyện nào ra chuyện đó, những món nợ khác hắn sẽ giải quyết bằng những cách khác.

Nhưng nếu cuối cùng chuyện này giống y như đời trước, người phải chịu lời lẽ nhục mạ vẫn là hắn, vậy Cố Tích giữ lời hứa cũng chẳng để làm gì, những hình ảnh này sẽ có tác dụng rất lớn.

Nhìn thấy ảnh chụp bị xóa bỏ, thân thể cứng đờ của Lâm Thanh cuối cùng cũng thả lỏng trở lại, cậu ta rời mắt khỏi màn hình điện thoại, khi nhìn về phía Cố Tích, chỉ cảm thấy vẻ mặt lạnh nhạt của hắn cực kỳ lạ lẫm.

Lòng Lâm Thanh Nhiên đột nhiên vô cùng hoảng hốt, hắn đã biến thành dáng vẻ này từ lúc nào?

Cố Tích thoải mái thở ra một hơi, không cần phải ở lại đây làm gì nữa, đứng dậy rời khỏi phòng riêng.

“Ấy Thanh Nhiên, sao bạn trai cậu đi sớm thế?” Phương Chiếu thoáng nhìn bóng lưng Cố Tích, kinh ngạc hỏi một câu: “Các cậu không về cùng nhau à?”

Khóe mắt Lâm Thanh Nhiên đã chẳng còn chút dấu vết nào của việc vừa khóc xong, y như ngày thường, thờ ơ nhún vai: “Không phải bạn trai nữa, chia tay rồi.”

Phương Chiếu không thể tưởng tượng nổi, trừng to mắt nhìn cậu ta: “Có chuyện gì thế?”

Lâm Thanh Nhiên dửng dưng như không: “Hết tình cảm.”

Phương Chiếu ngu người luôn: “Không phải mới nãy vẫn còn tốt đấy sao?”

“Vốn chỉ quen chơi thôi, thích thì chia.” Lâm Thanh Nhiên không vui, nói: “Chẳng có lý do gì cả.”

Phương Chiếu phụ họa hai câu: “Chia tay cũng tốt, tìm một người khác là được. Mình thấy vị giảng viên trường cách vách cũng không tệ.”

Biểu tình trên mặt Lâm Thanh Nhiên cuối cùng cũng mềm đi vài phần: “Ừm.”