Cố Tích quay đầu nhìn y, nói: “Tiểu Ngôn, cậu là phóng viên chuyên mục tình cảm à? Sao có nhiều thứ muốn hỏi thế?”
Ngôn Tùng Du biết mình đang quá gấp gáp rồi, nhưng y không nhịn nổi nữa, thầm thở dài một tiếng trong lòng.
Cố Tích không trả lời câu hỏi cuối cùng, hắn đâu thể nói rằng giờ chưa chia nhưng cũng sắp chia đến nơi rồi.
Đối với một người bình thường, câu trả lời này khá quái lạ.
Sau khi cơm nước xong, Cố Tích hỏi: “Buổi tối chúng ta đi ăn ngoài nhé, để Trình Chước nhận tội với cậu, bảy giờ tôi đến đón cậu có được không?”
Ngôn Tùng Du nói được.
“Vậy buổi tối gặp.” Cố Tích vẫy vẫy tay, nói: “Tạm biệt.”
Sau khi tách khỏi Cố Tích, Ngôn Tùng Du quay trở lại phòng vẽ tranh, y lấy hai bức tranh trên giá vẽ xuống, cất trong cùng một khung kính, động tác vừa chậm vừa cẩn thận.
Y đã đợi lâu đến vậy rồi, không vội chút nhất thời này.
***
Buổi tối, trước khi Cố Tích và Trình Chước ra ngoài, để tránh việc xảy ra sai sót ngoài ý muốn, Cố Tích cố ý ‘thảo luận’ với Trình Chước, để cậu chuẩn bị tốt xem mình cần nói xin lỗi như thế nào.
Đến khi Trình Chước nói rõ ràng rành mạch, Cố Tích mới thả lỏng.
Hôm nay Cố Tích lái xe của mình, Trình Chước ngồi ở hàng ghế sau, vẫn nhớ mãi không quên, hỏi: “Anh Cố, anh và bạn học Ngôn không có chút khả năng nào ư? Em cảm thấy cậu ấy tốt hơn ai kia nhiều, dáng dấp cũng đẹp hơn nữa.”
Cố Tích đánh tay lái, phụ họa: “Quả thật cậu ấy tốt hơn ai kia nhiều lắm.”
Trình Chước rất đồng ý với suy nghĩ này, lại nói: “Nhưng mà mặt mũi bạn học Ngôn thật sự đẹp quá trời.”
“Cam, đàn ông thích đàn ông chỉ là thiểu số, bạn học Ngôn cũng chẳng phải đồng tính luyến ái.” Cố Tích nói: “May Tiểu Ngôn tốt tính không nói gì, nếu ông đυ.ng phải một tên trai thẳng sắt thép, còn gọi người ta là chị dâu, chắc chắn sẽ ăn đòn đấy.”
Lại nói, đến nước này rồi, đời này Cố Tích không có ý định yêu đương thêm lần nào nữa. Tìm đối tượng giữa giới đồng tính này vốn đã khó khăn, so với việc tìm một ai đó chắp vá cho qua ngày, dứt khoát không tìm ai luôn, sống một mình cũng rất tốt.
Trình Chước tỏ vẻ mình đã hiểu: “Tôi biết rồi, tôi không vạ miệng gọi sai nữa đâu.”
Cố Tích hẹn Ngôn Tùng Du gặp mặt ngoài cổng trường, chưa đến nơi, hắn đã thấy một bóng người thon dài đứng đợi sẵn.
Trình Chước nhìn đồng hồ, cả kinh nói: “Anh Cố, chúng ta đã đến sớm tận mười phút, sao bạn học Ngôn còn đến sớm hơn cả chúng ta thế.”
Giữa người và người kiểu gì cũng có chênh lệch, vừa so sánh, Trình Chước càng thích bạn học Ngôn hơn. Nhớ tới lần trước, khi nhóm người ký túc xá bọn họ đi ăn chung với Lâm Thanh Nhiên, bốn người chờ cậu ta hơn nửa tiếng đồng hồ, cậu ta mới khoan thai tới chậm, tất nhiên là đến cả một câu xin lỗi cũng không có.
Xe dừng lại bên cạnh Ngôn Tùng Du, Cố Tích hạ cửa sổ xe xuống, gọi: “Tiểu Ngôn.”
Ngôn Tùng Du đáp lời, cong môi cười: “Cậu đến rồi.”
“Mau lên xe đi, cậu đến sớm quá, chờ có lâu không?” Cố Tích trông thấy Ngôn Tùng Du xoay người định mở cửa sau xe, vội lên tiếng nhắc nhở: “Ngồi phía trước này, tôi để dành ghế phó lái cho cậu đấy.”
Ngôn Tùng Du hơi khựng lại.
Lúc này Trình Chước cũng hạ cửa sổ xe, thò đầu ra bắt chuyện: “Bạn học Ngôn, cậu còn nhớ mình không?”
Ngôn Tùng Du nghe thấy Trình Chước đã đổi xưng hô, nghĩ chắc Cố Tích bảo cậu đổi, bèn nói: “Nhớ chứ, Trình Chước, Chước trong nóng bỏng.”
Thấy y vẫn còn nhớ rõ ràng như thế, Trình Chước cảm động không chịu nổi, hảo cảm cậu dành cho Ngôn Tùng Du bỗng nhiên tăng lên gấp bội.
Phiền chết mất, bạn học Ngôn không thể trở thành chị dâu cậu thật ư?