“Chỗ này có ai ngồi chưa?”
Ngôn Tùng Du chẳng biết đã đi đến trước mặt Cố Tích tự bao giờ, nhẹ giọng hỏi.
Cố Tích còn đang ngẩn người, chậm chạp nói: “Không có ai cả.”
Nhưng vừa nói xong hắn đã giật mình nhớ ra, đây là chỗ của Trình Chước.
Nhưng Ngôn Tùng Du đã sắp ngồi xuống rồi, Cố Tích không thể sửa miệng nói y đừng ngồi. Nếu Trình Chước quay về, thì ba người chen chúc ngồi chung với nhau tạm vậy.
Chủ đề đang nói bị gián đoạn, cũng chẳng ai nhớ ra để bàn tiếp. Có một người lấy bộ bài tây từ bên khu bên cạnh sang, cười nói: “Bọn mình kiếm trò gì chơi đi? Đấu địa chủ*? Trác kim hoa*?”
*Đấu địa chủ: đánh bài tương tự với bài tiến lên, gồm ba người chơi, một bên là địa chủ, còn hai bên còn lại gọi là nông dân, hai bên đánh bài với nhau, và bên nào hết bài trước thì là bên thắng.
*Trác kim hoa: Mỗi người chơi được chia 3 lá bài úp. Người chơi sẽ đặt cược theo lượt. Sau khi đặt cược, người chơi có thể lựa chọn "Xem bài" (mở bài) hoặc dằn ( không mở) Nếu chọn "Xem bài", người chơi sẽ mở bài và so sánh với các người chơi khác. Nếu chọn dằn, người chơi sẽ không mở bài và dựa vào mức cược để quyết định thắng thua.
“Chơi gì lạ lạ chút đi ba.” Có người đề nghị: “Chơi ‘ai là vua’ có được không mọi người?”
“Một lũ toàn đàn ông đàn ang với nhau, chơi cái này làm gì?”
“Đều là đàn ông con trai thì có làm sao đâu, hay là cậu không dám chơi?” Người kia kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói.
Quả nhiên có người mắc lừa, đập bàn nói “Chơi thì chơi, ai sợ ai?”
Nhưng cũng có người nhấc tay đầu hàng: “Tôi không chơi đâu, tôi có bạn gái rồi, các cậu cứ chơi đi, tôi ngồi xem thôi.”
“Một, hai, ba, bốn... Bảy người.” Người cầm bộ bài đếm đếm, rất tự nhiên tính luôn cả Cố Tích và Ngôn Tùng Du nãy giờ vẫn không tỏ ý kiến gì vào, còn nói: “Hơi ít, tìm thêm mấy người đi.”
Quy tắc trò ‘ai là vua’ rất đơn giản, mỗi người sẽ được phát cho một lá bài, ai nhận được lá ‘vua’ sẽ được chọn 2 lá bài và đưa ra một yêu cầu nhỏ để chủ nhân của hai là này làm, ví dụ như bế công chúa xoay vài vòng gì đấy. Nhưng nếu không muốn làm thì có thể uống một chén rượu lấy làm trừng phạt.
Mấy nam sinh này muốn kéo thêm người chơi chung, ngồi canh ơ cửa một lúc lâu cuối cùng cũng kéo thêm được hai người vào cuộc.
“Đủ rồi đủ rồi, chúng ta bắt đầu đi.”
Cố Tích ngẩng đầu, đột nhiên đυ.ng phải ánh mắt của Lâm Thanh Nhiên, thấy trong mắt đối phương có một chút kinh ngạc.
Thật là trùng hợp, mấy nam sinh này rình rập nửa ngày, túm đúng Lâm Thanh Nhiên và người đi cùng cậu ta qua chơi chung.
Lâm Thanh Nhiên của tuổi hai mươi, đường nét khuôn mặt vẫn còn chút non nớt, trong mắt cũng không có quá nhiều du͙© vọиɠ và tham lam như sau này.
Nhưng đời trước, Cố Tích đã thấy bản chất thật của Lâm Thanh Nhiên, hắn sẽ không đui mù mà đi tin tưởng vào khuôn mặt đơn thuần ngây thơ này nữa.
Cố Tích thản nhiên rời mắt đi, vốn tưởng sau khi gặp lại tâm trạng của hắn sẽ dao động rất lớn, nhưng bây giờ Cố Tích lại chẳng có cảm giác gì, ngay cả chán ghét cũng chẳng muốn biểu đạt ra nữa.
Về phần cậu trai đi bên cạnh Lâm Thanh Nhiên, Cố Tích cũng chẳng xa lạ gì, gã là một trong số những công phụ trong quyển tiểu thuyết này. Cố Tích cũng có chút ấn tượng với gã, tên là Đàm Dương, hình như học khoa thể dục.
Cố Tích từ chối đến đón Lâm Thanh Nhiên, cũng không ảnh hưởng gì tới việc cậu ta đi tìm người khác.
Trong phòng vốn đã có nhạc sẵn, lại thêm khung cảnh cười đùa ồn ào, nên để nói chuyện với nhau, một là gào lên thật to, hai là kề miệng bên tai, người sát người.
Cố Tích và Lâm Thanh Nhiên không nói chuyện, cũng không thể nào nói chuyện, cách một bàn trà, quá xa.
Ở đây còn mấy nam sinh chắc không biết Cố Tích và Lâm Thanh Nhiên là người yêu. Có người đã nghe qua tên của họ, nhưng chưa từng liên hệ hai người họ với nhau, nên chẳng hề nghĩ đến phương diện ấy.
“Chia bài, chia bài đi.”
Cố Tích hé lá bài trước mặt mình lên, bảy cơ, sau đó lại úp xuống, đợi lời tuyên bố của ‘vua’.
“Cậu là lá số mấy?” Ngôn Tùng Du nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tích, dò hỏi bằng một chất giọng rất nhẹ nhàng.
Theo quy tắc mà nói, bài của mình không thể nói cho người khác biết, nhưng với Ngôn Tùng Du, Cố Tích chẳng có chút lòng phòng bị nào, nói bằng khẩu hình: “... Bảy.”
Có qua có lại, Cố Tích hỏi: “Cậu thì sao?”
Đầu ngón tay Ngôn Tùng Du khẽ nhúc nhích, lật bài lên.